Sau khi Đồng Dao chết, thi thể bị cảnh sát mang đi, rồi lại bất ngờ xuất hiện trong một bệnh viện tư nhân. Khi Liên Thanh đến thăm dò, trên tủ sắt là tên của Đồng Dao, chính cậu cũng bị tóc quấn cho suýt chết. Sau đó là cái chết liên tiếp của Trương Nhị và Ngô Mạng - hai người có liên quan trực tiếp đến Đồng Dao trước khi cô ta chết.
Lúc này, rốt cuộc Trình Văn Xuyên phát hiện thứ bế tắc mà bọn họ gặp phải là gì, đó chính là da của Đồng Dao!
Liên Thanh không thể tin nổi: "Cô ta không thể tự lột da mình được." Trước tiên không nói đến để làm được việc này khó khăn đến bao nhiêu, cảm giác này đau đớn không phải ai cũng có thể chịu được.
Trình Văn Xuyên vò tóc, hiện tại càng ngày càng đến gần chân tướng, cậu ta chỉ rõ: "Anh nói không sai, một người thì không thể tự lột da được, cho nên phải có người khác giúp cô ta."
"Ai?!"
"Hoặc là nói," Trình Văn Xuyên mở quyển sổ ra viết hai chữ, "Hung thủ": "Chẳng qua Đồng Dao bị lợi dụng, hung thủ thật sự đứng sau lưng cô ta!"
Chân Liên Thanh hơi tê, lập tức nhớ lại ngày đó có chỗ khả nghi, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm cậu bỏ qua chi tiết đó, quả thật rất khó khăn. Cậu ảo não lắc đầu: "Có lẽ cậu nói đúng, nếu như là vậy thì tất cả mọi việc đều giải thích được, căn bản Đồng Dao không sử dụng thuật hàng đầu mà bị người khác lợi dụng, thuật hàng đầu là do người sau lưng Đồng Dao sử dụng."
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Liên Thanh hỏi: "Cậu nói xem, Đồng Dao có tự nguyện không?"
"Không!" Trình Văn Xuyên khẳng định: "Anh còn nhớ trước khi cô ta có đến tìm anh không? Cô ta nói muốn anh giúp cô ta, có thể cô ta biết mình sẽ chết cho nên mới tìm anh giúp đỡ, cô ta không muốn chết."
Liên Thanh gật đầu, trầm giọng nói: "Cậu nói đúng. Có hai khả năng, một là cô ta không bản không biết thuật hàng đầu, là bị người kia uy hiếp. Hai là cô ta và người kia thỏa thuận, nhưng cuối cùng cô ta lại hối hận."
"Hiện tại chúng ta cần tìm được da cô ta mới có thể phá được thuật hàng đầu, đến lúc đó sẽ biết toàn bộ chân tướng." Trình Văn Xuyên nói xong thì đứng lên, rót hai ly nước, đưa một ly cho Liên Thanh.
Thấy sắc mặt Liên Thanh nặng nề liền an ủi cậu: "Thuyền đến tự nhiên cầu sẽ thẳng*, anh không nên suy nghĩ quá nhiều, dù sao từ trước đến nay chúng ta đã gặp nhiều nguy hiểm rồi."
(*Thuyền đến tự nhiên cầu sẽ thẳng: chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.)
Liên Thanh nghe cậu ta nói xong bỗng bất ngờ cười hỏi: "Sao tôi lại có cảm giác cậu với trước đây không giống nhau thế nhỉ? Tính tình của cậu không phải thế này."
Trình Văn Xuyên cười le lưỡi, nghịch ngợm: "Không còn cách khác, đây là thời điểm quan trọng, còn chơi nữa nhất định sẽ chết."
Hai người lại hệ thống lại rõ ràng những chuyện xảy ra mấy ngày nay, cũng khiến bọn họ rất bất ngờ, đồng thời Liên Thanh cũng có nhận thức mới về Trình Văn Xuyên. Trước kia vẫn nghĩ là cậu ta trẻ con không đáng tin, hiện tại nhìn lại, quả thật là bất ngờ.
Ngay lúc này, cửa bị đẩy ra, hai người hoảng sợ đứng lên nhìn Tạ Đình Ca đỡ Chu Lễ lại. Trán Chu Lễ bị thương, máu vẫn còn chảy, sắc mặt Tạ Đình Ca âm trầm nhưng không bị thương.
Trình Văn Xuyên vội vàng đỡ Chu Lễ, ôm vào ngực, đặt xuống giường, ân cần sờ mặt hắn ta, tức giận nói: "Làm sao lại bị thương nặng như thế?!"
Chu Lễ yếu ớt nắm lấy cánh tay Trình Văn Xuyên, sắc mặt khó coi, thở hổn hển nói: "Hai ngày nay sợ rằng anh không bảo vệ được em, em theo Liên Thanh đi, nhất định phải cẩn thận, không được lỗ mãng, hiểu không?"
Trình Văn Xuyên tức giận nói: "Anh đang đẩy em ra ngoài sao? Chẳng lẽ trong lòng anh, em không đáng tin đến thế sao? Anh đừng suy nghĩ nhiều, em lập tức đưa anh về trị thương."
Nói xong lập tức đứng lên, kéo Chu Lễ lên, cõng hắn ta ra ngoài. Lúc này Liên Thanh mới phát hiện chỗ Chu Lễ nằm trên giường đã đầy máu, trong lòng kinh ngạc, không ngờ hắn ta bị thương nặng như thế, vội vàng ngăn Trình Văn Xuyên, đóng cửa lại, kéo tay cậu ta: "Cậu cứ để anh ấy xuống trước đã, hiện tại anh ấy bị thương rất nặng, nếu cậu còn bắt anh ấy cử động sẽ làm vết thương sẽ nặng hơn."
Vừa nói vừa đưa ly nước cho Trình Văn Xuyên: "Cậu cho anh ta uống chút nước, tôi nghĩ cách khác."
Trình Văn Xuyên vừa sốt ruột vừa đau lòng, nhưng thấy nhiều máu như thế cũng biết không còn cách khác, đành phải đặt Chu Lễ nằm lại trên giường, hơn nữa hiện giờ đúng là Chu Lễ rất cần nước!
Thấy tâm tình cậu ta không còn kích động nữa, Liên Thanh mới đi đến bên cạnh Tạ Đình Ca, không ngừng sờ soạng trên người hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mỗi một tấc da trên người hắn, cau mày. Sắc mặt hắn rõ ràng tốt hơn so với Chu Lễ.
Tạ Đình Ca thấy cậu như thế, chỉ nắm tay cậu lại, đặt trên môi, đôi mắt đen nhánh hơi ngẩng lên, lông mi thật dài run rẩy: "Bị dọa sợ."
Liên Thanh chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, ôm lấy Tạ Đình Ca, mắt dần dần ẩm ướt. Lần đầu tiên trong đời cậu mới biết thế nào là mất đi một người, cảm giác đó cả đời cậu cũng không thể quên được. Lo lắng, buồn phiền, dường như trái tim muốn nhảy ra ngoài, trong đầu căn bản không nghĩ được gì, chỉ muốn khóc.
Chẳng qua Tạ Đình Ca chỉ ôm cậu an ủi, xoa đầu cậu, làm cho cậu bình tĩnh lại. Nhìn mặt cậu, hơi thở hòa vào nhau, làm cho người ta cảm thấy thân thiết an tâm.
Tâm trạng cũng bình tĩnh lại, Liên Thanh mới ngẩng đầu lên, hít hít mũi: "Bên ngoài thế nào? Hiện tại chúng ta ra ngoài có an toàn không?"
Tạ Đình Ca liếc Chu Lễ nằm trên giường, gật đầu: "Theo lý thì hiện tại đã an toàn."
Liên Thanh gật đầu: "Anh có thể dùng pháp thuật giúp anh ta cầm máu không? Em sợ nếu anh ta cử động sẽ mất nhiều máu hơn."
"Không thể." Tạ Đình Ca lắc đầu. Liên Thanh kinh ngạc nhìn hắn, muốn nói gì đó, nhưng hắn mở miệng trước: "Nhưng anh có thể đưa hắn ta đến nơi hắn muốn đến, chỗ đó các em không tới được."
Liên Thanh nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Nơi bọn em không đến được?"
Trình Văn Xuyên từ trên giường đi đến: "Đừng nói gì nữa, anh ấy cần chữa trị, tôi biết anh nhất định sẽ giúp chúng tôi, anh có thể đưa anh ấy đi, cám ơn anh."
Trình Văn Xuyên thoải mái như vậy làm cho Liên Thanh một lần nữa nhìn cậu ta bằng con mắt khác. Tạ Đình Ca gật đầu, nói với Liên Thanh: "Các em không thể cứ ở đây mãi, mang hắn đi cùng chúng ta vậy, chờ anh xử lý xong chuyện này sẽ quay lại, chờ anh."
Vừa nói vừa hôn lên trán cậu. Liên Thanh hơi ngượng ngùng, mặc dù không nỡ để hắn đi nhưng hiện tại lấy chuyện lớn làm trọng, trả lời: "Anh đi đi, đi sớm về sớm."
Tạ Đình Ca là người mà bọn họ có thể tuyệt đối tin tưởng, Trình Văn Xuyên đứng ở cạnh Liên Thanh, tay để sau lưng, dùng sức siết chặt.
Chu Lễ nằm trên giường, Tạ Đình Ca đi đến, nhìn Liên Thanh nói: "Nhất định phải đợi anh trở lại." Thấy Liên Thanh gật đầu, hắn mới giang tay ra. Chu Lễ nằm trên giường và hắn biến mất không thấy, trong phòng khôi phục lại ánh sáng bình thường, Trình Văn Xuyên từ từ ngã xuống, hoàn toàn xụi lơ ngồi dưới đất.
Liên Thanh nhanh chóng lại đỡ cậu ta, nhưng phát hiện người trong tay không còn sức. Trình Văn Xuyên dựa vào giường, sắc mặt ảm đạm, đôi mắt to ẩm ướt: "Tôi luôn khiến ánh ấy bị thương vì tôi, ở bên cạnh tôi, anh ấy chưa được một ngày yên ổn, tôi quả thật không phải là người yêu tốt."
Lời này cũng không làm cho Liên Thanh giật mình, cậu đã sớm phát hiện Trình Văn Xuyên và Chu Lễ ở bên nhau, chỉ là tình yêu của hai người không cần người khác chấp nhận. Giống cậu và Tạ Đình Ca vậy, cho đến giờ Trình Văn Xuyên cũng không hỏi đến một lần nào.
Để Trình Văn Xuyên tựa đầu vào vai mình, khẽ thở dài, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, không thể chịu đựng được đả kích như thế. Hai người chỉ ngồi như thế, cố gắng tiêu hóa những thứ mà mình không thể tiếp thu.
Trời bên ngoài dần sáng, Liên Thanh vỗ mặt Trình Văn Xuyên, đùa giỡn nói: "Lên tinh thần đi nhóc con."
Chỗ này không thể ở lại, theo như Tạ Đình Ca nói, bọn họ cũng không thể hoàn toàn giải quyết được Đồng Dao, cho nên đối phương rất có thể sẽ trở lại, bọn họ phải sớm rời khỏi chỗ này, trở lại nhà Liên Thanh.
Nhìn Trình Văn Xuyên không có tinh thần, Liên Thanh thay cậu làm chủ, mở tủ giúp cậu thu dọn quần áo, lấy một vài thứ cần thiết nhất, đem luôn những bảo bối cậu ta hay dùng mới tính là xong.
Lúc này Trình Văn Xuyên cũng đã đứng lên, không còn chán nản nữa, rửa mặt nói: "Đi thôi, chúng ta còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm." Ánh mắt không dao động, còn có sát ý thoảng qua.
Liên Thanh gật đầu, hai người mang theo cái thùng giấy chuẩn bị ra ngoài, lại đột nhiên nhớ đến thứ ở sau lưng, trong lúc căng thẳng đã quên khuấy đi mất. Hai người từ từ xoay lại, là cái túi dưới đất, Liên Thanh chỉ cảm thấy cái túi vô cùng quen mắt.
Trình Văn Xuyên buồn bực gãi đầu: "Sao cái túi lại ở đây? Tôi nhớ để nó trong mật thất cơ mà."
Cậu nói như thế, ngược lại như nhắc nhở Liên Thanh, lập tức cậu nhớ lại Trương Nhị ở trong cái túi. Sau khi Trình Văn Xuyên tỉnh lại, Trương Nhị cũng không xuất hiện nữa, hóa ra là chui lại vào trong túi rồi. Đi mấy bước đến, cầm cái túi lên, Liên Thanh vỗ nhè nhẹ nói: "Đây chính là đồ tốt, đến khi về đến nhà sẽ nói cho cậu biết đó là cái gì."
Trình Văn Xuyên nhìn cậu tỏ vẻ bí mật, nhún vai, lúc này mới mang đồ ra khỏi phòng cậu ta. Phòng khách đã không nhìn ra được hình dáng, cậu ta nhìn vào phòng lần cuối, sau đó khóa cửa lại.
***
Đến nhà Liên Thanh, Liên Thanh dọn dẹp phòng khách cho Trình Văn Xuyên nghỉ ngơi. Thức cả đêm, hai người đều mệt mỏi, vốn Liên Thanh định về phòng ngủ, lại bị Trình Văn Xuyên kéo tay, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Qua đây, chúng ta ngủ chung."
Liên Thanh cảm thấy tâm trạng của cậu ta không được tốt, cũng không từ chối. Cậu cứ mặc áo mà chui vào, Trình Văn Xuyên vùi đầu vào cổ cậu, hơi thở nặng nề nhưng đã có quy luật. Ngay khi cậu nghĩ là Trình Văn Xuyên đã ngủ, bỗng cậu ta mở miệng: "Mười năm trước tôi và Chu Lễ biết nhau, khi đó tôi còn nhỏ. Thật ra tôi không nói với anh, tôi cũng là người có mắt âm dương, có thể nhìn thấy quỷ."
Đúng là Liên Thanh không biết, cũng không cắt ngang lời cậu ta, chỉ lắng nghe Trình Văn Xuyên nói tiếp: "Ngày đó tôi chơi ở cạnh cái giếng, không ngờ lại bị con quỷ nước để ý. Mặc dù tôi có mắt âm dương nhưng không có pháp thuật, dù có can đảm cũng bị bại bởi con quỷ tàn ác. Lúc tôi bị quỷ nước quăng xuống đáy giếng thì gặp Chu Lễ."
Liên Thanh chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, chờ Trình Văn Xuyên nói tiếp. Nhưng đợi rất lâu mà Trình Văn Xuyên cũng không nói gì, cậu nghĩ lần này cậu ta ngủ thật rồi. Mặc dù hiếu kỳ với thân phận của Chu Lễ nhưng cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của Trình Văn Xuyên, cậu cũng nhắm hai mắt lại. Ngay lúc cậu thiu thiu ngủ, bên tai lại truyền đến âm thanh nhẹ nhàng: "Khi đó, tôi chỉ là một đứa trẻ, còn anh ấy cũng chỉ là một con rồng nhỏ."