Chồng Sói

Chương 4




Là Khảm Lưu sao? Không lẽ lời tiên tri của tên bịp bợm kia lại thành sự thật?
Khảm Lưu rồi cũng sẽ bị gió làm rụng rời, nhanh nở mau tàn.

Cuộc đời là phù dù!
Khảm Lưu sẽ chết sao? Cô vịn chặc tay áo hắn siếc mạnh, đôi ngươi rung lên bần bật.

Hắn gỡ tay cô ra rồi nhẹ nhàng hỏi thăm:
- Ngươi ổn chứ?
Cô giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ miên man, Khảm Lưu chính là ân nhân cứu mạng cô, nửa thanh xuân cô đã không gặp được người ấm áp như thế này, nhất định phải bảo vệ hắn!
Cô gỡ trâm và dây buộc tóc xuống rồi nhướn người cột lên tóc hắn:
- Ngươi làm gì vậy?
- Tôi chỉ muốn cảm ơn huynh mà thôi!
Mái tóc dài thơm ngát mùi hương hoa của cô bay thoang thoảng vào mũi hắn, mùi hương khiến cơ thể người khác thoải mái chắc chỉ có duy nhất mùi hương này!
Từ xa tên thầy bói đưa đôi mắt đắc ý lên nhìn, bàn tay cầm cây quạt quơ qua quơ lại che giấu nụ cười gian xảo kia:
- Hóa ra cô ta hiểu Khảm Lưu trước sau gì cũng sẽ chết nên định dùng cây trâm kia bảo vệ hắn sao? Hy vọng rằng Bạch Tộc sẽ làm kiên dè đối phương ư? Thật là cô gái ngây thơ, trên đời làm sao lại có những sự trùng hợp như thế?
Như cảm nhận được sự theo dõi sát sao của đôi mắt nào đó, cô liền đưa mắt tìm kiếm, nhưng hắn đã nhanh chóng lủi đi vào trong dòng người tấp nập, cô khẽ trách bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi!

- Hy vọng ta còn có thể gặp lại huynh!
Hắn không nói gì chỉ quay lưng leo lên ngựa rời đi, cô cười nhẹ vuốt mái tóc sang một bên rồi đi đến chỗ của Thẩm Mi, nhìn thấy bóng dáng của cô, Thẩm Mi vội vàng chạy tới ôm lấy cô nức nở.

Cô gượng gạo vỗ nhẹ lên vai Thẩm Mi
- Ta không sao, ngươi khóc ướt cả y phục ta rồi!
Thẩm Mi nghe thế liền cúi xuống lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi:
- Em đã tưởng tiểu thư sẽ chết ở một nơi nào đó rồi! Hắn có làm gì tiểu thư không? Tiểu thư có bị thương ở đâu không?
Cô lắc nhẹ đầu bước đi về phía con đường cũ để trở về nhà, Thẩm Mi vội vàng bước theo sau cô, như nhớ ra điều gì đó cô liền quay sang hỏi Thẩm Mi:
- Thẩm Thẩm.

chân tiên là gì vậy?
Thẩm Mi nghe hỏi liền vội vàng trả lời:
- Chân tiên sao? Đó chính là giống như một liều thuốc luôn sản sinh và chạy đều khắp cơ thể người, khi tiểu thư bị thương, nhờ có chân tiên sẽ hồi phục được nhanh hơn, nhưng chỉ có những người gia tộc thuần chủng như Bạch Tộc chúng ta mới có! Tuy nhiên trong một vài trường hợp bị thương thì chân tiên hoàn toàn vô dụng!
- Thế sao ta lại không có?
Thẩm Mi giật mình bối rối lắc nhẹ đầu không biết, cô cười gượng nói tiếp:
- Ngươi có pháp thuật không?
- Có chứ ạ! Tuy không mạnh mẽ, nhưng để xứng đáng là người của Bạch Tộc, pháp thuật của em cũng mạnh hơn nhiều người! Người xem này!
Thẩm Mi đưa tay xuống đất tụ khí rồi thả lên không trung, những cơn mưa hoa xuất hiện xoay quanh thành vòng tròn:
- Đây là Lũ Hoa, khi em phóng nó vào cơ thể đối phương, nó sẽ bao bọc đối phương đến khi họ tắt thở mới thôi!
Một vài đứa trẻ chạy ngang qua tông vào Thẩm Mi khiến Lũ Hoa hướng về cơ thể của Vũ Ái, cô hoảng hốt nhắm tịt mắt lại, nhưng lại không hề cảm thấy sự đau đớn nào cả!
Thẩm MI ngạc nhiên lùi đi vài bước, tại sao Lũ Hoa của nàng lại không hề ảnh hưởng đến cô?
Vũ Ái ôm tim thở phào, thật may mắn quá đi, đã xém mất mạng một lần, chỉ sợ lần này thần chết sẽ không buông tha cho cô.

- Tiểu thư, tội em đáng trừng trị, xin người hãy mạnh tay với em!
Vũ Ái cười nhẹ đưa tay chối từ:
- Không sao, không sao! Chỉ là tai nạn thôi! Chúng ta về nhà đi, ta cảm thấy có chút mệt rồi!
Thẩm Mi gật đầu đưa tay dìu cô bước đi.

Về đến nhà, Vũ Lạc bước ra đỡ lấy cô, mái tóc dài cô chạm nhẹ vào bả vai của y:

- Dây buột tóc của muội đâu? Trâm cài nữa? Đã xảy ra chuyện gì?
Vũ Ái lắc đầu gạt tay y bước vào trong, sau khi bị Lũ Hoa của Thẩm Mi tấn công, cô cảm thấy trong người không ổn chút nào.

Thẩm Mi định bước theo sau cô liền bị y giữ tay lại:
- Ngươi đã khiến tiểu thư bị gì đúng chứ? Ngươi đã không hoàn thành trách nhiệm của mình, ta sẽ đưa chuyện này cho lão gia, để người dùng gia pháp trừng trị ngươi! Mau đi theo ta!
Thẩm Mi cúi đầu bước theo y, nàng biết rất rõ gia pháp của Bạch Tộc rất nghiêm nghị, nhưng phận nữ hầu không bảo vệ được chủ nhận chính là một tội đáng chết.

Vũ Ái đang ngồi trước gương gỡ những món đồ trang sức ra khỏi người, thì từ bên ngoài những người hầu đi đến quỳ rạp xuống chân cô, cô hoảng hồn đứng dậy ngượng ngùng đỡ mọi người dậy nhưng tất cả nhất quyết không nhất người dù chỉ một chút
- Bạch tiểu thư, chúng tôi biết người là ngươi anh minh, xin người hãy cứu Thẩm Mi, cô ấy bị đưa ra gia pháp sẽ bị phạt 100 roi da! Nếu như thế cô ấy chỉ có thể chết mà thôi!
Cô trừng mắt vội vàng chạy đến nơi đang thi hành án, Thẩm Mi bị treo lơ lửng trên dây, hai bên là hai người đàn ông cầm roi da dài không ngừng giáng những trận roi lên người Thẩm Mi, y phục của nàng tự khi nào đã bắt đầu ứa máu.

Cô bước tới ôm lấy thân thế đang dần yếu ớt của Thẩm Mi, một vài roi của hai tên sĩ quân vẫn giáng lên người cô đau đớn:
- Dừng tay, nhìn thấy Bạch tiểu thư ta đây mà còn dám ra tay sao? Các ngươi muốn chết rồi phải không?
Hai tên sĩ quân quỳ xuống trả lời:
- Chúng thần nhận lệnh của lão gia xử án Thẩm Mi, đến khi đủ một trăm roi mới được ngừng, ai chen ngang vào cũng không được dừng tay!
Nghe thấy câu nói đó, Thẩm Mi trong trạng thái mơ hồ bất ngờ xúc động nhìn cô
- Tiểu thư, em chịu được mà, tiểu thư không cần làm thế vì em.

- Em mau im cho ta, vì ai mà em phải thành ra như thế này, là tại ta! Ta phải cứu em ra khỏi đây.


- Lệnh của lão gia đưa ra không phải muốn thay đổi là thay đổi, muội không biết sao?
Vũ Lạc đi tới nhăn mặt nhìn cảnh tượng trước mắt, chủ nhân đi chịu đòn thay cho người hầu sao? Thật làm mất mặt Bạch Tộc!
- Vậy muội sẽ đi nói chuyện với cha mẹ!
- Muội biết sẽ không còn sự lựa chọn nào khác mà? Muội phải được gả cho Đế Vương thì nữ hầu của muội mới được thả ra!
- Các người đang bán ta đi sao? Chỉ vì ta không có chân tiên và không có pháp thuật sao?
Y trầm lặng quan sát Vũ Ái:
- Muội biết thế là tốt, cả đời muội chỉ có thể bên cạnh Tước Phong, ngài ấy mới là người có đủ khả năng bảo vệ muội! Nếu lỡ một ngày Bạch Tộc suy yếu đi, tính mạng của muội sẽ rơi vào nguy hiểm, muội hãy chấp nhận hôn ước này đi, cha mẹ chỉ có một nỗi lo là muội mà thôi!
Cô lặng người đi nhìn Vũ Lạc, y nghiêm nghị quay lưng đi
- Giam Thẩm Mi vào ngục, không cho cô ta ăn hay uống gì cả, đến khi ta ra lệnh thì mới được thả người!
Y nói xong rồi cất bước rời đi không quay đầu nhìn cô dù chỉ một cái, hai sĩ quân đi tới tháo dây trói rồi kéo Thẩm Mi đi, cô nắm lấy tay của Thẩm Mi khẽ hứa:
- Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi ngục, trong lúc đó ta sẽ nhờ người đưa thức ăn cho ngươi, ngươi phải ăn uống để hồi phục rồi ngươi sẽ ổn thôi! Tin ở ta!
- Vâng tiểu thư!
Cô mỉm cười buồn nhìn bóng lưng của Thẩm Mi đang dần khuất bóng sau ánh nắng của chiều tà.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.