Chồng Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Cấp (Tổng Tài Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi)

Chương 33



Giống như suy đoán ban đầu của Nguyên Tố, Nguyễn Mạn sau khi bị Lâm Hướng Đông bóng gió một hồi thì thành thật hơn rất nhiều.

Hiện tại Nguyễn Tố căn bản không phải là vấn đề gì nữa, Nguyễn Mạn trải qua lần này mới hiểu rõ, bản thân cô ta căn bản không phải là làm sai phương hướng. Kiếp này Nguyễn Tố chính là như vậy, vốn không ảnh hưởng gì đến cô ta, cô ta hà cớ gì phải đi đối phó Nguyễn Tố? Đợi đến ngày Lâm Hướng Đông giành tranh giành quyền lực thành công, trở thành người thừa kế của Lâm Thị, mà cô ta cũng trở thành bà Lâm rồi, chỉ sợ đến lúc đó chỉ cần cô ta nhíu mày một cái thì có không ít người muốn bỏ đá xuống giếng với Nguyễn Tố.

Cô ta thật sự bị động kinh nên mới đi giày vò Nguyễn Tố, đến nỗi bị người ta bắt thóp!

Cô ta có thể cảm nhận rõ ràng, gần đây Lâm Hướng Đông đối xử với cô ta không tốt như trước đây nữa. Anh ta luôn nói công việc bận rộn, xã giao tiếp khách nhiều, nhưng trước đây khi bọn họ vừa mới yêu đương, cô ta gửi tin nhắn cho anh, anh ta sẽ trả lời cô rất nhanh, mà bây giờ..

Nguyễn Mạn cầm điện thoại nhìn một hồi, giao diện WeChat dừng ở khung chat của cô ta và Lâm Hướng Đông.

Mười giờ sáng cô ta gửi tin nhắn đi.

Hiện tại đã là ba giờ chiều, vậy mà cô ta vẫn chưa nhận được hồi âm.

Bây giờ Nguyễn Mạn cũng có sự nghi ngờ của chính mình. Cô ta không biết là Lâm Hướng Đông không tin Chương Kiến, tìm người theo dõi hắn cũng theo dõi cả cô ta nên mới biết được những chuyện kia, hay là có người mật báo lại với anh.

Trong tiềm thức, Nguyễn Mạn không nguyện ý tin tưởng vào khả năng phía trước. Cô và Lâm Hướng Đông đã ở bên nhau lâu như vậy, làm sao cô ta có thể tiếp nhận người bên gối lại đề phòng cô ta như thế.

Nhất định là có người mật báo, người đó sẽ là ai đây?

Thời gian này Nguyễn Mạn luôn nghĩ đến chuyện này, đối tượng hoài nghi quá nhiều rồi, mục tiêu hoài nghi lớn nhất là thư ký của Lâm Hướng Đông.

Thư ký của Lâm Hướng Đông rất xinh đẹp, năng lực làm việc cũng rất khá. Cô ta sớm đã nhìn ra cô thư ký này có tâm tư với Lâm Hướng Đông. Trước kia cô ta cũng nghĩ qua để cho Lâm Hướng Đông đuổi việc thư ký, nhưng cô ta vừa có tâm tư này liền nghe Lâm Hướng Đông nói người thư ký này là chủ tịch Lâm sắp xếp cho anh ta.. Cô cũng không ngốc đến nỗi đi lật đổ quyết định của ba chồng tương lai, chỉ có thể ẩn nhẫn.

Người thư ký này bình thường ở bên cạnh Lâm Hướng Đông, cũng biết Chương Kiến là em trai cô ta, khẳng định sẽ tìm người theo sát Chương Kiến, nên mới biết được những chuyện kia.

Bây giờ không thể nghi ngờ Nguyễn Mạn là ruồi nhặng không đầu. Không có Chương Kiến, cô ta thậm chí không biết bây giờ Lâm Hướng Đông rốt cuộc có đang tăng ca không, có đi xã giao với khách hàng không. Cứ tiếp tục như vậy là không được.

Buồn ngủ liền có người đưa gối đầu đến, đang lúc Nguyễn Mạn buồn bực đến hận không thể đậ phá đồ đạc thì điện thoại cô ta vang lên. Là bạn thời cao trung của cô ta – Bạch Đào gọi đến.

Bạch Đào tính cách thẹn thùng, là người từ nơi khác thi đỗ tới đây, diện mạo cũng chỉ thanh tú. Lúc huấn luyện quân sự Nguyễn Mạn và cô ở chung một phòng. Nhìn cô tương đối dễ bị bắt nạt, làm việc cũng cần mẫn, Nguyễn Mạn liền đem cô trở thành tùy tùng của mình.

Hai người quen biết nhau sắp được mười năm rồi, Bạch Đào trước giờ đều nhân nhượng Nguyễn Mạn, Nguyễn Mạn cũng rất hài lòng về cô. Nếu phải nói giữa hai người có mâu thuẫn gì, thì chính là chuyện trước khi thi đại học.

Bach Đào thích một nam sinh cùng khối, hai người còn lén lút yêu đương. Nhưng nam sinh này là mượn Bạch Đào để tiếp cận Ngyễn Mạn, không ít lần ngầm quyến rũ Nguyễn Mạn. Sau khi Nguyễn Mạn biết được, tuy rằng cảm thấy nam sinh này rất buồn nôn, nhưng cũng có một loại cảm giác hư vinh vi diệu. Cô ta nhìn Bạch Đào như là đồ đần bị nam sinh chơi đùa mà quay vòng vòng. Cô ta trực tiếp nói với Bạch Đào, nói nam sinh kia chỉ lợi dụng cô để tiếp cận cô ta thôi..

Nguyễn Mạn vẫn luôn cảm thấy bản thân là xuất phát từ lòng tốt.

Đương nhiên cô ta cũng không ý thức đến, cô ta tìm thời cơ không đúng lúc. Lúc đó đang ở nhà ăn, cô ta lớn tiếng nói ra, các bạn học bên cạnh đều nghe được. Một đồn mười, mười đồn trăm, mọi người đều cười chê Bạch Đào. Đó là lần đầu tiên Bạch Đào khóc, lần đầu tiên lạnh lùng mà nhìn Nguyễn Mạn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tính tình Bạch Đào có mềm mại đến đâu đi nữa cũng không chịu nỗi loại khuất nhục này, khẳng định sẽ cắt đứt lui tới với Nguyễn Mạn. Nào ngờ Bạch Đào này lại thật sự là cái bánh bao, không tới mấy ngày sau lại theo sau Nguyễn Mạn.

Nếu nói Nguyễn Mạn thật sự coi Bạch Đào là bạn bè thì cũng không phải, thời học sinh cô ta đã quen sai xử Bạch Đào rồi. Cô ta không muốn làm bài tập, liền để Bạch Đào làm, không muốn đến nhà ăn mua cơm, liền để Bạch Đào xếp hàng giúp cô ta.

Nguyễn Mạn cũng nhớ được một chút chuyện kiếp trước. Kiếp trước Bạch Đào cũng là một người ngu xuẩn, vậy mà gả cho nam sinh lúc đó. Lúc Nguyễn Mạn đi tham gia hôn lễ, nam sinh kia xem cô ta như là nước lũ như mãnh thú, nhìn cũng không nhìn cô ta một cái. Cẩn thận ngẫm nghĩ lại phỏng chừng cũng là làm cho Bạch Đào xem. Cô ta thật không hiểu nỗi, Bạch Đào lên cơn điên gì mà lại muốn gả cho nam sinh kia..

Sau lại, cô ta chỉ nhớ, trước khi cô ta chết có nghe nói, Bạch Đào ly hôn rồi. Chồng cô quỳ xuống cầu xin cô, cô vẫn bỏ đi. Kể lại cho cô ta chuyện này là một người bạn khác, người đó nói, kỳ thực tâm Bạch Đào rất tàn nhẫn.. Còn nói thêm gì nữa, nhưng mà cô ta không nhớ rõ, vốn dĩ cô ta không quá quan tâm đến chuyện của Bạch Đào.

Giống nói Bạch Đào trong điện thoại nhu nhu, mềm mại: "Mạn Mạn, có chuyện này mình phải thẳng thắn với cậu. Mình không phải mới trở về muốn tìm công việc sao, bạn bè giúp đỡ mình nộp hồ sơ, không ngờ cô ấy đem hồ sơ của mình nộp vào tập đoàn Lâm Thị rồi. Lúc đầu mình không biết đó là công ty của bạn trai cậu, đợi mình đi phỏng vấn rồi, mới biết chức vụ phỏng vấn vậy mà là thư ký phiên dịch cho bạn trai cậu. Bộ phận nhân sự bên đó thông báo mình đi phỏng vấn vòng hai, mình chưa trả lời."

Tựa hồ là sợ Nguyễn Mạn tức giận, cô lại vội vàng nói: "Mình biết phải bảo trì khoảng cách an toàn tuyệt đối với bạn trai của khuê mật. Cậu yên tâm đi! Mình cúp máy rồi sẽ trả lời email cho nhân sự, gọi điện thoại cho cậu là vì muốn nói một câu.. thế giới này thật là nhỏ a. Mạn Mạn, mình đủ ý tứ đi."

Nguyễn Mạn sửng sốt, không ngờ ông trời vậy mà chiếu cố đến cô ta như vậy.

Con người Bạch Đào cô ta hiểu rõ. Bây giờ Chương Kiến đi rồi, Bạch Đào đến làm thư ký phiên dịch cho Lâm Hướng Đông, chẳng phải là.. Có thể giúp cô ta theo sát Lâm Hướng Đông và vị Tưởng thư ký như hổ rình mồi kia?

Nhưng mà Bạch Đào hơi ngốc, cô ta không thể trực tiếp nói Bạch Đào theo dõi người được, như vậy Bạch Đào nhất định sẽ lộ tẩy.

Nguyễn Mạn vội vàng nói: "Bạch Đào, đừng, cậu đừng vội trả lời email. Như vậy đi, cậu đang ở đâu, mình đi tìm cậu, chúng ta tâm sự chuyện công việc của cậu."

Bạch Đào ngập ngừng một chút: "..."

Giống như người ngoài nhìn thấy, cô dường như đã quen không từ chối tất cả những mệnh lệnh của Nguyễn Mạn, lại đáp một tiếng: "Vậy được rồi, mình đang ở đường Xuân Phong.."

* * *

Trước khi Nguyễn Tố tan làm, cô cùng với một đồng nghiệp ở khu lấy máu học một trò ma thuật đơn giản.

Sau khi cô chuẩn bị về nhà sẽ biến cho Quý Minh Sùng và Đậu Tương xem.

Mã Văn biết chuyện của nhà họ Quý, cô bưng ly ca cao đi ngang qua, cảm khái một câu: "Tố Tố, nói thật, chị cảm thấy ai lấy được em thì đó là phúc khí của anh ta. Người này kiếp trước nhất định đã cứu vớt thế giới. Tại sao chị không phải là nam! Nếu chị là nam, chị nhất định sẽ lấy em!"

Người đồng nghiệp khu lấy máu cười mắng: "Vậy cô cũng không tranh thắng người khác, rất nhiều người muốn lấy Tố Tố."

Vận đào hoa của Nguyễn Tố không phải thịnh vượng bình thường.

Mấy nam đồng nghiệp ở trung tâm kiểm tra sức khỏe đều có ý với cô, người nào người nấy đều rất tích cực. Trước đây phòng làm việc của tòa thị chính đến kiểm tra sức khỏe cũng có mấy nam sĩ trẻ tuổi xin phương thức liên lạc của Nguyễn Tố.

Lễ giáng sinh trước đó, Nguyễn Tố cũng nhận được mấy bó hoa.

Trong đời sống hiện thực, người đẹp dịu dàng mang đến cho người ta cảm giác nghi gia nghi thất như Nguyễn Tố không nhiều, bất luận là đi đến đâu đều được hoan nghênh.

Nguyễn Tố giả vờ tức giận: "Nếu chị là nam, em cũng không đồng ý gả cho chị."

Mã Văn sấn tới cười hì hì hỏi: "Tại sao?"

Nguyễn Tố vẻ mặt nghiêm trang nói: "Bởi vì ăn tào phớ, em là đảng ăn ngọt, chị là đảng ăn mặn."

Mã Văn: "..."

Đợi Nguyễn Tố đi rồi, Mã Văn mới nói đùa với đồng nghiệp bên cạnh: "Cái lý do từ chối này có thể bán bao nhiêu tiền, có thể đổi hai bữa cơm với bọn lão Lý bên kia không?"

Đồng nghiệp nghiêm túc phân tích: "Ít nhất ba bữa cơm!"

Lúc Nguyễn Tố trở về nhà, Đậu Tương cũng tan học rồi, cô liền kéo Đậu Tương vào phòng ngủ chính. Quý Minh Sùng hiện tại miễn cưỡng có thể ngồi xuống dưới sự giúp đỡ của người khác, nhưng vẫn phải có đồ vật để dựa vào.

Anh mặc áo len màu đen, cả người lộ ra thanh tuyển lại ôn hòa.

"Đậu Tương, thím làm một ma thuật cho con."

Đậu Tương ngồi một bên giường, một lớn một nhỏ hai người nam nhân đều nhìn cô không chớp mắt. Cô còn có chút ngại ngùng, dù sao hôm nay cũng chỉ mới luyện mấy lần, rất sợ bởi vì kỹ thuật không thành thạo mà tạo thành sự cố lật xe.

Quý Minh Sùng tựa hồ dã nhìn thấu trò xiếc của cô, mặt mày đều có ý cười nhàn nhạt.

Nhưng mà anh cũng không vạch trần cô.

Cái gọi là biểu diễn ảo thuật của Nguyễn Tố vô cùng thô sơ, nhưng đối với đứa trẻ năm tuổi rưỡi như Đậu Tương mà nói cũng đủ thần kỳ rồi!

Nguyễn Tố biến ra một cái kẹo mút đưa cho nó: "Woa, xem ra thần tiên trên trời cũng cảm thấy Đậu Tương là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn, vì vậy khen thưởng cho một cái kẹo mút."

Đậu Tương quả thực không thể tin những gì mắt mình nhìn thấy, ngạc nhiên mà woa lên mấy tiếng, nhận kẹo rồi mà cứ hỏi cô: "Thật là thần tiên khen thưởng cho con sao?"

Nguyễn Tố xa xoa cằm: "Thật, có lẽ là một tiên nữ."

Quý Minh Sùng thiếu chút nhịn không được mà cười ra tiếng.

Nguyễn Tố lại nhìn sang Quý Minh Sùng, vừa hay nhìn thấy tươi cười chưa kịp che giấu trên mặt đối phương.

Cô sửng sốt một chút, vẫn là biến ra một cây bút máy tặng cho anh.

"Đây cũng là thần tiên khen thưởng cho anh." Nguyễn Tố nói: "Hy vọng sau này anh có thể dùng cái này ký tên anh."

Cô gặp qua rất nhiều nhân sĩ thành công đều có bút máy chuyên dùng để ký tên.

Hai ngày trước cô thấy nhãn hiệu này đang giảm giá ở trên mạng, giá cả cũng phù hợp, cô liền mua cho anh. Hôm nay anh trai chuyển phát nhanh liền giao đến rồi.

Quý Minh Sùng nghe vậy ngơ ngẩn.

Anh nhớ lại ba và anh trai anh, lúc đó anh còn trẻ, nhà họ Quý mọi thứ vẫn tốt. Khi anh còn đi học, anh trai tặng anh cây bút máy, nói hy vọng anh có thể học tập thật tốt, trở thành người có ích cho xã hội. Khi anh tốt nghiệp, ba cũng tặng anh một cây bút máy, nói hy vọng anh từ nay về sau ký xuống mỗi cái tên, đều là có ý nghĩa có trọng lượng. Muốn anh thời khắc ghi nhớ, tên của anh gánh chịu cái gì.

Bây giờ Nguyễn Tố cũng tặng anh một cây bút máy.

Cô không giống với ba và anh trai, cô hy vọng anh có thể đứng dậy một lần nữa.

Đây là bút máy, cũng là quải trượng.

Quý Minh Sùng cúi đầu nhìn cây bút máy trong tay, anh chưa bao giờ hoài nghi bản thân, bất luận ở vào hoàn cảnh như thế nào, anh đều có thể đứng dậy một lần nữa. Nhưng cây bút máy này cũng kích khởi trong lòng anh một phen gợn sóng.

Anh tin tưởng bản thân, mẹ anh và cháu trai cũng đều tín nhiệm anh. Đó là bởi vì họ là người thân của anh. Nhưng sự tín nhiệm của Nguyễn Tố đối với anh lại là từ đâu mà đến?

Có một khoảnh khắc, anh thậm chí cảm thấy, bởi vì có người không ràng buộc huyết thống chờ đợi anh như vậy, anh nên sống còn tốt hơn so với trước kia, đứng ở vị trí càng cao hơn so với trước.

Đậu Tương không biết không khí giữa chú và thím, nó nhìn kẹo mút một hồi, lại lôi kéo tay áo Nguyễn Tố, khuôn mặt chờ mong hỏi: "Thím, thím có thể nói với tiên nữ kia, hôm nay con ở nhà trẻ biểu hiện rất tốt. Con giúp cô giáo dọn dẹp đồ chơi xếp gỗ, vì vậy có thể lại khen thưởng cho con một ít đồ chơi nữa, ví dụ như máy bay điều khiển?"

Người đều có lòng tham, con nít cũng không ngoại lệ.

Đậu Tương nghĩ dù sao thần tiên trên trời cũng rất có tiền, muốn biến cái gì liền biến ra cái đó, hay là, biến cho nó máy bay điều khiển đi?

Nguyễn Tố: "..."

Cô lâm vào thế khó rồi.

Làm sao đây, mua không kịp máy bay điều khiển.

Quý Minh Sùng thấy dáng vẻ khó xử của Nguyễn Tố, muốn cười, nhưng vẫn là nâng tay nắm thành quyền lên, ho khan một tiếng che giấu ý cười của chính mình.

Nguyễn Tố trừng mắt với anh.

Đậu Tương vẫn đang hỏi: "Có được không? Có được không?"

Nguyễn Tố chỉ có thể bất đắc dĩ mà dỗ dành nó: "Ma pháp hôm nay dùng hết rồi, ngày mai lại dùng, ngày mai nhất định biến ra máy bay điều khiển!"

Đậu Tương quả nhiên vui mừng cực kỳ: "Thật sao?"

Mắt nó lại trông mong hỏi: "Vậy còn bao lâu nữa mới đến ngày mai? Thần tiên trên trời không phải đều là trên trời một ngày, dưới đất một năm sao? Bây giờ đối với thần tiên mà nói hẳn đã là ngày mai rồi!"

Nguyễn Tố đau đầu.

Chủ quan rồi, cô quên Đậu Tương tuy là đang ở vào độ tuổi dễ lừa gạt nhưng đầu óc nó lại đặc biệt linh hoạt chuyện này.

"Ý của thím là, ma thuật của thím dùng hết rồi. Ngày mai có được không?" Nguyễn Tố dỗ dành nó, lòng cô nghĩ, về sau không bao giờ dùng cách này lừa con nít nữa. Bây giờ con nít quá khó lừa rồi, làm không khéo lại dẫn chính mình đi vòng vòng.

Đậu Tương ngẫm nghĩ, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ngày mai con cũng sẽ thật ngoan."

Nhà trẻ cũng có bài tập, Đậu Tương ở trong phòng thêm một lúc liền ra ngoài xem viết chữ. Trong phòng chỉ còn lại Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố.

Quý Minh Sùng nhìn điện thoại ở trên tủ đầu giường, khụ một tiếng, nói: "Anh, nhớ ra rồi."

Nguyễn Tố ban đầu còn chưa hiểu, anh lại nói: "WeChat."

Sau khi hiểu ý anh muốn biểu đạt, Nguyễn Tố thật sự chấn kinh rồi, trợn tròn mắt nhìn anh: "Không phải chứ? Anh thật sự nhớ ra số WeChat và mật mã của mình sao?"

Quá sức tưởng tượng rồi đi!

Anh nằm năm năm. Vậy mà vẫn có thể nhớ được những chuyện này!

Năm ngoái cô đăng ký tài khoản trên một APP nào đó, cũng đã hoàn toàn quên mật mã rồi..

Đối với sự kinh ngạc khiếp sợ của cô, tâm tình Quý Minh Sùng khó tránh khỏi sung sướng.

Trí nhớ của anh không tồi, hôm nay lại đặc biệt nhớ lại rất lâu, phí rất nhiều tế bào não, rốt cuộc cũng nghĩ ra.

"Quá lợi hại rồi đi, là em khẳng định nghĩ nát óc cũng không ra.."

Tốc độ nói chuyện của Quý Minh Sùng rất chậm.

Cuối cùng Nguyễn Tố đăng nhập vào WeChat của anh, vậy mà thật sự đăng nhập vào được.

"Thêm em." Quý Minh Sùng lại nói.

"A a được." Nguyễn Tố ngồi bên giường, ngón tay thon dài trắng nõn thao tác ở trên điện thoại, rất nhanh danh sách trên WeChat của Quý Minh Sùng có thêm cô.

Hiện giờ ngón tay của Quý Minh Sùng không linh hoạt lắm.

Nguyễn Tố lục tìm danh sách, lướt đến phía dưới, mới nhìn thấy hình đại diện của cô: "Đây là em."

Quý Minh Sùng cảm thấy phiền phức, khoảng thời gian này người anh liên lạc nhiều nhất hẳn là chỉ có cô, bèn nói: "Sửa, thứ nhất."

Nguyễn Tố dừng một chút, dò hỏi: "Ý của anh là, để em sửa lại chi chú, trong danh sách của anh em xếp thứ nhất, phải không?"

Quý Minh Sùng gật đầu.

"Được." Nguyễn Tố cầm điện thoại của anh lần nữa sửa lại ghi chú của chính mình, cũng bắt đầu lâm vào thế khó, sửa thành cái gì thì tốt đây.

Trong đầu cô đột nhiên lóe sáng, nghĩ đến những người bán hàng trong WeChat của cô.

Giờ khắc này, có lẽ không khí quá mức nhẹ nhàng, cô cũng khó có được mà đùa giỡn: "Vậy em sửa nha?"

"Ừ."

Nguyễn Tố sửa tên của mình thành --- A thu nhập một tháng trăm vạn tài vụ tự do Nguyễn Tố.

Sau khi sửa xong cô bị chọc đến không chịu được, thiếu chút ôm bụng cười. Cảm thấy bản thân cũng trở thành một người buôn bán trên WeChat.

"Không được, em phải sửa lại.."

Quý Minh Sùng cũng nhìn thấy cô sửa, tuy là không hiểu lắm tại sao cô muốn thêm trước tên mình chữ A, nhưng vẫn lên tiếng ngăn cô lại: "Đừng sửa nữa."

"Rất tốt." Anh bổ sung thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.