Anh ta đưa đồ ăn dùng rơm rạ cột lại cho Giang Nhu, "Đây là đồ ăn hôm nay mẹ chưa bán hết, anh cầm một ít lại đây cho các em, nghe nói gần đây A Tiêu lại đánh nhau vào đồn công an, em nói chuyện với nó, mẹ lớn tuổi rồi, đừng luôn không hiểu chuyện để bà ấy quan tâm."
Giang Nhu nhìn người nọ, trong lòng nhịn không được vỗ tay.
Nếu không có nhắc nhở của anh cảnh sát hình sự hồi trước, cô thật tình cảm thấy người này giống người tốt.
Hà Văn Hoa nhìn thoáng qua trong viện, hỏi một câu, "A Tiêu đâu rồi?"
Giang Nhu: "Đi ra ngoài rồi."
Trên mặt người đàn ông hiện lên một chút bất đắc dĩ, "Quên đi, vậy anh đi trước, nếu không nhìn thấy anh lại tức giận."
Còn thở dài, sau đó cười ôn hòa với Giang Nhu.
Người không biết, còn tưởng rằng đó là một người anh tốt bao dung yêu thương em trai.
Nhưng dù sao Giang Nhu cũng đến từ đời sau, xem qua không ít tiểu thuyết và phim truyền hình, vừa suy nghĩ cũng hiểu ý người này, có hơi giống cảm giác nữ trà xanh trong văn học mạng sau này.
Cái gì gọi là đồ ăn bán không hết nên anh ta cầm một ít lại đây? Cái gì gọi là lại đánh nhau vào đồn cảnh sát, mẹ lớn tuổi rồi? Còn có nhìn thấy anh ta lại tức giận?
Khắp nơi giẫm đạp Lê Tiêu, lại khoe khoang mình hiểu chuyện khắp nơi.
Như vậy có thể nói, cũng khó trách mẹ Lê Tiêu bị anh ta bắt chẹt.
Sau khi Giang Nhu thấy người đi xa, cúi đầu lật đồ ăn anh ta mang đến, đều là cải thìa rau dền héo úa, mới vừa lục xong ngẩng đầu, thì nhìn thấy Lê Tiêu trở về, trong tay anh cũng mang theo đồ ăn, hai khúc xương sườn và hai cái móng giò heo, còn có mấy nguyên liệu gia vị.
Ánh mắt anh nặng nề nhìn bóng dáng đã đi xa, sau đó xoay mặt về phía Giang Nhu, "Anh tới làm gì?"
Thanh âm rất lạnh, tựa như rất không thích.
Giang Nhu cầm đồ ăn trong tay đưa cho anh xem, sau đó thuật lại tất cả lời nói của Hà Văn Hoa cho anh nghe.
Dù sao từng là người ra trường cảnh sát cảnh, trí nhớ từng bị cố ý huấn luyện, gần như không sai một chữ.
Sau khi người đàn ông nghe xong cười lạnh một tiếng, biểu cảm trên mặt có chút khinh thường, tựa như hoàn toàn không đặt thủ đoạn nhỏ này vào mắt.
Anh thản nhiên nhìn Giang Nhu, cảnh cáo nói: "Về sau cách xa anh ta một chút."
"Ừm."
Giang Nhu không thể phủ nhận.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, Lê Tiêu thu dọn đồ đạc ở trong nhà, quần áo sơ sinh mà Giang Nhu may cho đứa nhỏ đã cắt ra, hiện tại chỉ cần may vào là được. Khi cô may quần áo, Lê Tiêu đã bỏ những món đồ cần thiết vào trong túi da rắn.
Giang Nhu nhìn vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Anh chừng nào thì đi?"
"Ngày mốt."
Giang Nhu vừa nghe vậy, do dự mím môi, "Hai ngày trước em trai em trở về chắc chắn cáo trạng, em sợ mẹ em lại đây."
Động tác người đàn ông dừng lại, sau đó xoay người nhìn cô, Giang Nhu sợ anh hiểu lầm cái gì, vội vuốt bụng giải thích nói: "Em chỉ sợ dọa đến cục cưng."
Cũng không phải là luyến tiếc anh.
Người đàn ông theo tay cô nhìn về phía bụng, vốn muốn cười lạnh, nhưng cuối cùng ánh mắt dịu dàng hơn một chút, "Nó không dám lại đây."
Sau đó xoay người tiếp tục thu dọn.
"À."
Giang Nhu sờ cái mũi, không biết nói gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, người đàn ông rời đi, buổi chiều mới trở về, đạp một chiếc xe đạp cũ đựng đầy đồ, anh dỡ xuống tất cả đồ đạc đặt vào trong nhà chính, sau đó lại đi ra ngoài trả xe.
Giang Nhu mở gói đồ ra xem, phát hiện là gạo, bột mì, khoai tây, dầu, thịt và vải linh tinh, cũng không biết anh kiếm tiền ở đâu mà mua nhiều đồ như vậy.
Lê Tiêu rất nhanh đã trở lại, đặt đồ vào trong tủ chén ở phòng bếp, sau khi trở về còn nói một câu với cô, "Mẹ em sẽ không lại đây, sáng mai anh rời đi, có việc gì tìm thím Vương hàng xóm."
Dừng một chút, lại nói: "Tới nơi sẽ gọi điện thoại cho em, trước khi em sinh sẽ trở về, chính em ở nhà cẩn thận một chút."
"Được."
Buổi tối lúc ăn cơm, Giang Nhu nghĩ một lát, vẫn nhịn không được nhắc nhở anh, "Cái đó, anh ở bên ngoài cẩn thận một chút, em nghe nói bên ngoài nhiều kẻ lừa đảo, nếu không đúng chỗ nào thì anh hãy bỏ chạy ngay."
Giang Nhu biết mình có hơi không phúc hậu, biết rõ một chuyến này anh vào ổ cướp cũng không có ngăn cản.
Vì thế, trong lòng cô có chút áy náy, sau khi cơm nước xong thì dùng một ít bột mì anh mua về làm mì, còn dùng thịt, dầu mà anh mua về, cùng với ớt trong nhà làm hai hũ tương ớt.
Mẹ cô là người tỉnh X, biết nhất là làm mì phở và tương ớt.
Khi Giang Nhu làm những món này, người đàn ông ngồi yên trước bếp lò canh lửa.
Ánh lửa sáng ngời chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của anh, làm cho cả người anh nhìn qua đều dịu dàng hơn vài phần.
Ở phòng bếp vẫn rất im lặng, nhưng không hiểu sao thêm vài phần ấm áp.