Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 206



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lê Tiêu trực tiếp lái xe bánh mì cũ chở Giang Nhu các cô quay về phòng cho thuê.

Khi lái xe Giang Nhu còn có chút lo lắng, "Chân anh lành chưa?"

Lê Tiêu rất nhẹ nhàng "rồi" một tiếng, "Anh lái chậm một chút là được, không sao."

Giang Nhu cũng không biết nói anh cái gì mới tốt, yên lặng trợn ngược mắt xem thường.

Phòng cho thuê ở phía sau đại học G, Lê Tiêu còn cố ý chở Giang Nhu vòng một vòng cổng nam đại học G, cánh cổng xây vô cùng rộng lớn khí phái, khiến Lê Hân ngồi ở sau đều nhìn ngây người.

Cô nhóc trong lòng Giang Nhu cũng nhìn ngây người, hơi hé miệng, còn vươn tay chỉ chó Giang Nhu xem, miệng kêu "A a a".

Phía trên cánh cổng chào bằng đá cao hơn mười mét treo tấm bảng tên trường đại học, viết bằng lối chữ thảo màu đỏ, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, xuyên qua cánh cổng có thể nhìn thấy tượng đá của người xưa Giang Nhu không xác định là Hoa Đà hay là Biển Thước, bên cạnh tượng đá còn có một tảng đá cao bằng người, bên trên có mấy cụm chữ, hẳn là khẩu hiệu của trường.

Giang Nhu hạ cửa kính xe xuống, tay nhỏ bé của An An áp vào bên trên, duỗi đầu nhìn.

Tuy rằng đã nghỉ hè, nhưng cánh cổng lớn không hề ít sinh viên ra vào, khi những người đó đi ngang qua xe An An đều mở to hai mắt nhìn bọn họ.

Có chàng trai không nhịn được sờ đầu cô bé.

An An hoảng sợ, nhanh chóng xoay người, tiến vào trong lòng Giang Nhu.

Giang Nhu ôm cô bé vỗ vỗ, "Con đúng là chỉ ngang ngược với người nhà thôi."

Lê Tiêu lái xe đến cổng đại học, đằng sau cánh cổng là tòa dân cư, có một đường chính, nhưng rất vắng vẻ, trên đường không có người nào, mà phòng anh thuê chỉ cách đại học G một bức tường, chẳng qua ngõ nhỏ có hơi sâu cho nên đi đường phải tốn vài phút.

"Trường học của các em rất lớn, anh đi dạo, chờ qua khoảng thời gian sau khi em đến trường, anh mua một chiếc xe đạp cho em, mỗi ngày đạp xe đến trường, nếu không đi bộ rất mệt."

Đương nhiên đây là đối với Giang Nhu mà nói, nếu đổi thành anh, anh chắc chắn trèo tường nhảy thẳng vào.

Xe bánh mì không lái vào được, Lê Tiêu đậu xe dưới tàng cây bên đầu ngõ, một tay xách một túi da rắn, dẫn người đến phòng cho thuê.

Hai bên ngõ nhỏ đều là phòng, tường cao, không nhìn thấy bên trong, khi Lê Tiêu đi đến giữa dừng lại, lấy ra một cái chìa khóa từ trong túi mở cửa. Đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy một khoảnh sân nho nhỏ, không khác ở quê nhà là mấy, sân ở quê có cây có giếng, chỗ ấy rất rộng rãi, nơi này xoay người cũng cảm thấy chật chội, nhiều nhất là phơi được ít quần áo.

Nhưng rất sạch sẽ, mặt đất trong sân đều lát xi măng, ở giữa xây một vòi nước, bên cạnh dựng một cái lán đơn sơ, là phòng bếp.

Lê Tiêu vừa để đồ xuống vừa nói: "Chịu đựng chút, qua hai năm anh xem có thể mua nhà hay không, đến lúc đó nhà chúng ta cũng đi ở nhà cao tầng, loại nhà cao tầng bình thường đều có thang máy, không cần chúng ta tự đi bộ."

Nghe anh nói như vậy, Giang Nhu nhịn không được hỏi: "Bây giờ buôn bán tốt chứ?"

Lê Tiêu trả lời, "Cũng được, định bán trước, chờ sang năm tạo ra sản phẩm sau đó sửa sang cửa hàng lại."

Giang Nhu gật đầu, cô cũng không hiểu những việc này, nhưng cũng biết không đơn giản như trong miệng anh nói, mới hai tháng không gặp, người đã đen đi không ít, cũng gầy một chút, hẳn là rất vất vả.

Giang Nhu giao đứa nhỏ cho Lê Hân, mình với Lê Tiêu thu dọn đồ.

Trong nhà hẳn đã được Lê Tiêu quét dọn, sạch sẽ, không có tro bụi gì, cũng không có mùi mốc, nhưng hơi trống trải, chỉ có một cái bàn, ba cái ghế, còn có hai cái giường.

Ở giữa là nhà chính, bàn ghế đặt ở cửa, hai bên trái phải là phòng, bên trái là phòng lớn, Giang Nhu bọn họ ở, phòng nhỏ bên phải chừa cho Lê Hân.

An An đỡ ghế đứng lên, lắc đầu nhìn chung quanh, dường như cảm thấy rất mới lạ đây là đâu.

Trên giường trong phòng đặt hai cái nệm, còn chưa trải ra, Lê Tiêu giải thích một câu, "Sáng nay mới lấy, chưa sắp xếp đã đi đón em rồi."

Đi qua trải đệm ra, Giang Nhu cầm một cái qua cho Lê Hân phòng bên.

Khi Giang Nhu trở về thì nhìn thấy Lê Tiêu chuẩn bị trải ga giường, trực tiếp bảo anh dừng lại, bản thân lấy ga giường mang đến từ nhà trong túi da rắn ra.

Cô đi đến bên giường, vảnh Lan Hoa chỉ xách ga giường của anh lên, nhịn không được ghét bỏ hỏi: "Em nhớ lúc trước cái này màu trắng nhỉ?"

Bây giờ đã biến thành màu vàng, cũng không biết có phải cô đi rồi thì chưa từng giặt hay không.

Lê Tiêu cong khóe môi, không nói lời nào.

Giang Nhu tức giận nhìn anh một cái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.