Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 21



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giang Nhu nghe xong cười cười, cô cũng biết sinh nhật con gái Lê Tiêu là ngày 17 tháng 10, mới đồng ý để Lê Tiêu đi ra ngoài.

Về phần mang thai không ở xa chồng, cô thật sự không có suy nghĩ ở mặt này, có lẽ là vì trước kia những người phụ nữ ở bên cạnh đều rất lợi hại, cái hôm giảng viên đại học của cô sinh con còn gọi điện thoại mắng bọn họ, các chị gái trong đồn công an mang thai tám tháng còn phóng xe như gió bão, đến ngay cả chị dâu cô, lúc mang thai cũng trang điểm bàn việc làm ăn với người ta.

Mỗi người đều rất cố gắng làm việc sinh hoạt.

Cho nên sau khi đi vào nơi này cô mới có thể thích ứng rất nhanh.

Thím Vương vừa đi vừa lặng lẽ đánh giá Giang Nhu, tuy rằng hai nhà gần nhau, nhưng đối với tình huống của Lê Tiêu và Giang Nhu bà ấy cũng không biết nhiều, chỉ biết là có một ngày cô gái này đột nhiên vào ở nhà họ Lê, bình thường đóng cửa kín kẽ, cũng không lên tiếng, không biết còn tưởng rằng không có ai ở nhà. Sau đó mấy lần nhìn thấy cô ra ngoài thì phát hiện bụng lớn lên.

Tiếng tăm của Lê Tiêu ở xung quanh từ nhỏ đã không tốt, làm con gái người ta lớn bụng cũng rất bình thường, đứa nhỏ đó có tệ đi nữa, ít nhất bên ngoài vẫn không thể chê, hồi nhỏ không biết bao nhiêu cô gái thích anh đuổi tới cửa nhà.

Ấn tượng của thím Vương với Lê Tiêu lại càng không tính là tốt, bởi vì lúc trước bà ấy phát hiện con gái béo nhà mình cũng thích đứa nhỏ đó, nhưng bây giờ ngay cả con Lê Tiêu cũng có, bà ấy cũng sẽ không có lo lắng gì nữa, dù sao năm đó ông nội Lê Tiêu có ơn với nhà bọn họ, bình thường chiếu cố một chút cũng không có gì.

Hiện tại đánh giá Giang Nhu ở khoảng cách gần, phát hiện không chỉ đứa nhỏ Lê Tiêu đó đẹp trai, cô gái trước mắt này cũng vô cùng xuất chúng, mặt trứng ngỗng nho nhỏ, làn da trắng trẻo, lông mi thanh mảnh, một đôi mắt hạnh sáng ngời, cười rộ lên vô cùng ngọt ngào thanh tú.

Hoàn toàn không xứng với thằng lưu manh Lê Tiêu.

Trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, bà ấy cảm thấy Lê Tiêu không xứng với đứa con gái béo nhà mình, nhưng bây giờ thấy Lê Tiêu tìm một cô gái xinh đẹp như vậy, lại cảm thấy không quá cam tâm.

Nhưng bà ấy cũng biết suy nghĩ này của mình không tốt lắm, hàng xóm láng giềng, người ta sống tốt cũng là chuyện tốt. Lại nói, hai vợ chồng bọn họ sống càng tốt, vậy đứa con gái ngốc đó của bà ấy cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều.

Lê Tiêu có thế nào đi nữa cũng chính là một tên côn đồ, cả đời làm việc khổ cực, không giống với đứa con gái học đại học của bà ấy. Suy nghĩ như vậy, trong lòng thím Vương thoải mái hơn, trên mặt cũng lại càng nhiệt tình, sau khi lôi kéo Giang Nhu vào phòng, bảo cô nhanh đi nhận điện thoại, còn sợ cô không biết dùng, cầm lấy điện thoại đặt bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Nói thẳng là được, cậu ấy có thể nghe được."

Trên mặt Giang Nhu hiện một 囧.

Lê Tiêu ở bên kia điện thoại bên có lẽ là nghe thấy tiếng của thím Vương, trực tiếp lên tiếng, "Giang Nhu?"

Âm thanh trầm thấp từ tính dán bên lỗ tai Giang Nhu vang lên, làm cho da đầu cô đều tê dại theo, cô mím môi, miệng khẽ ừ, "Là em."

Đối diện cũng khẽ ừ, sau đó thật giống như không biết muốn nói gì, lặng im.

Hai người vốn cũng không quen thuộc, hơn nữa mấy ngày ở chung, Giang Nhu cũng hiểu biết sơ một chút tính tình của anh, là một người trầm mặc ít lời.

Nãy giờ không nói gì cũng không phải cách, quan trọng là ở bên cạnh thím Vương vẫn không đi, còn làm ra vẻ cầm khăn vừa lau bàn vừa dựng thẳng lỗ tai nghe lén, Giang Nhu đành phải xấu hổ nghiêng người, chủ động mở miệng, "Anh đến hồi nào? Trên đường không có việc gì chứ?"

"Sáng hôm nay, không có việc gì."

Trả lời rất là lời ít mà ý nhiều.

Giang Nhu giống như nhẹ nhàng thở ra, "Không có việc gì là tốt rồi, nhưng xa như vậy sao? Không phải nói ở thành phố bên cạnh à?"

"Bên kia xong rồi, bây giờ đổi chỗ."

Giang Nhu nghe xong trong lòng căng thẳng, "Đổi chỗ? Rất xa sao?"

Nghi ngờ anh không phải đã bị lừa rồi chứ, nhưng nếu bị lừa hẳn là không gọi điện thoại được, cuối cùng trong lòng vẫn có chút không đành lòng, do dự nói: "Nếu không thì anh trở về đi, mấy ngày nay trong lòng em cứ lo lắng, nghe nói hoàn cảnh trên công trường rất không tốt, cách kiếm tiền rất nhiều, cũng không thiếu một vụ này."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.