Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 218



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Buổi sáng Giang Nhu cũng chưa ăn sáng đã phóng đến trường học.

Buổi sáng lớp đầu tiên là cơ sở lý luận Trung y, giảng viên lên lớp là một giảng viên nam trung niên có diện mạo vô cùng hòa ái, ông ta dường như nói hơi nhiều, từ sau khi vào cửa lớp đã bắt đầu trò chuyện với bọn họ, trước tiên giới thiệu bản thân, sau đó hỏi bọn họ vì sao học Trung y, đưa ra đủ loại đáp án, cuối cùng còn nhiệt tình bắt mạch cho bọn họ, chọc cả lớp cười ha ha, thẳng đến khi sắp tan học mới mở sách ra, bảo bọn họ đọc hai đoạn.

Sau khi tan học, Giang Nhu ngồi yên ở vị trí lật sách đọc, còn chưa đọc được hai hàng chữ đã có bạn học đứng ở cửa kêu, "Giang Nhu, có người tìm cậu."

Giang Nhu theo bản năng ngẩng đầu, sau đó ở trong ánh mắt đánh giá của mọi người đi ra ngoài.

Cô ra ngoài nhìn một cái đã thấy Lê Tiêu đứng ở chỗ lối đi cầu thang.

Một tay Lê Tiêu ôm An An, một tay cầm bữa sáng, bên cạnh hai người còn có không ít bạn học nữ vây quanh, mấy bạn học nữ cười hì hì trêu An An, "Cục cưng? Em thật xinh đẹp."

"Cục cưng, em tên là gì vậy?"

Buổi sáng Giang Nhu đi gấp, chỉ sửa soạn bản thân rồi vội vàng chạy đi, không lo tới An An, lúc này cô nhìn thấy dưới cái váy màu đỏ của cô nhóc còn có một cái quần, trên chân là giày xăng-đan, Lê Tiêu còn biết mang vớ cho cô bé, chẳng qua mang vớ dày mùa đông thôi.

Cũng không biết anh mất bao lâu mới lục ra, rõ ràng vớ mùa hè để ở trong giỏ cuối giường, anh không nhìn thấy sao?

Cái này bỏ đi, b.í.m tóc trên đỉnh đầu An An là chuyện gì thế? Một cao một thấp, một chặt một lỏng.

Tất cả đều dựa vào khuôn mặt đó của cô nhóc chống đỡ.

Cô nhóc bị nhiều người vây quanh như thế có hơi không quen, quay người đi ôm lấy cha, để lại cái ót đối mặt với các cô ấy.

Mấy bạn học nữ cười kéo tay rời đi.

Vóc dáng Lê Tiêu cao lớn, nhìn chằm chằm cửa lớp Giang Nhu, người vừa ra anh đã nhìn thấy, nâng tay vẫy vẫy, “Ở đây.”

Giang Nhu chậm rãi đến gần, "Sao lại đây vậy?"

Lê Tiêu đưa bữa sáng trên tay cho cô, "Buổi sáng em không ăn, đưa ít đồ ăn lại cho em."

Giang Nhu cảm động nhìn anh một cái, vươn tay nhận lấy.

An An nghe thấy tiếng mẹ, lập tức quay đầu qua, sau đó ủy khuất vươn tay đòi ôm. Giang Nhu mềm nhũn, vươn tay muốn ôm, Lê Tiêu không cho, "Em ăn trước đi, anh ôm là được."

Giang Nhu không có nghe, nhận lấy đứa nhỏ từ trong lòng anh, "Không sao, như vậy cũng có thể ăn."

Lê Tiêu đành phải đưa đứa nhỏ cho cô, nhưng ngược lại cầm bữa sáng trên tay Giang Nhu, thuận tiện cho cô vừa ăn vừa ôm đứa nhỏ.

Lê Tiêu mua bốn cái bánh bao thịt và hai cái bánh quẩy, còn có một bịch sữa đậu nành.

Giang Nhu ăn bánh bao thịt trước, bản thân cắn một miếng, sau đó đưa tới bên miệng An An, cô nhóc vui vẻ hé miệng, "A ô" một cái, cắn một miếng nho nhỏ.

Giang Nhu cười quay đầu hỏi Lê Tiêu, "Anh ăn bữa sáng chưa vậy?"

Trong mắt Lê Tiêu hàm chứa ý cười nhẹ, nghe xong lời này gật đầu, "Ăn ở trên đường rồi."

Nhưng Giang Nhu vẫn cầm một cái bánh bao cho anh, "Nhiều như vậy em ăn không hết."

Lê Tiêu bèn nhận lấy ăn.

Khi tiếng chuông lên lớp vang lên, Giang Nhu nhanh chóng nhét một miếng cuối cùng vào miệng, lúc Lê Tiêu vươn tay ôm An An, cô nhóc còn không muốn, cứ đòi mẹ.

Giang Nhu sờ đầu cô bé, nhỏ giọng dỗ dành, "Buổi chiều mẹ sẽ đi đón con được không, đến lúc đó mua đồ ăn ngon cho An An."

Cô nhóc móp mép miệng.

Giang Nhu đạp lên tiếng chuông vào phòng học, sau khi ngồi vào vị trí, giáo viên còn chưa đến, nữ sinh ngồi cùng bàn tò mò hỏi: "Vừa rồi người nọ là ai vậy? Anh trai cậu hả?"

Cô ấy tan học đi vệ sinh ngang qua cầu thang thì nhìn thấy, cảm thấy vẻ ngoài của anh trai Giang Nhu thật đẹp trai, cả nhà đều đẹp.

Giang Nhu nghe xong cười, không có kiêng dè, "Là chồng và con tôi, buổi sáng tôi thiếu chút nữa đến muộn, chưa ăn đã tới đây, anh ấy vội đem bữa sáng tới cho tôi."

Bạn học nữ ngồi phía trên trực tiếp khiếp sợ, miệng mở to, "Cậu… Cậu đã kết hôn rồi hả? Vậy…"

Giang Nhu thấy cô ấy dường như có lời muốn nói, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía người nọ.

Bạn học nữ đó nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, không thể không biết xấu hổ nói lớp bên cạnh có nam sinh hỏi thăm tên của cô, muốn theo đuổi cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.