Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 222



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giang Nhu không chút khách sáo đáp trả, "Tôi không phải xử nữ thì liên quan cái quái gì đến cậu? Không phải xử nữ thì phải bị mấy người kỳ thị cười nhạo sao? Mẹ cậu cũng không phải xử nữ, sao không cười chê mẹ cậu sinh ra thứ chó đẻ như cậu?"

"Chỉ mấy người mà còn muốn làm các thầy thuốc, khó trách mấy năm nay Trung y càng ngày càng xuống dốc, chính là vì có đám cặn bã giống mấy người."

"Mẹ nó, cô mắng một lần thử xem, tưởng tôi không dám đánh phụ nữ à?"

"Đánh đi, có bản lĩnh thì cậu đánh đi."

Mắt thấy hai người càng cãi càng dữ, hai nam sinh bên cạnh vội đứng lên giảng hòa, "Bỏ đi bỏ đi, sắp lên lớp rồi, đừng so đo với cô ta."

"Giảng viên sắp đến rồi, mau ngồi xuống."

Nam sinh đối diện với thái độ cứng rắn của Giang Nhu, nhẫn nhịn, cuối cùng đen mặt hung dữ đạp bàn, không cam lòng ngồi xuống.

Giang Nhu thấy người nọ như vậy, dùng sức lớn hơn đạp bàn anh ta, trực tiếp ngã lên người nam sinh.

Sau đó cầm sách đi thẳng sang dãy khác ngồi.

Sắc mặt nam sinh lại thay đổi, muốn đứng lên mắng chửi người tiếp, bị hai bạn cùng bàn kéo lại.

Một loạt bạn học nam ngồi phía sau nhìn bóng dáng Giang Nhu, nhịn không được nhỏ giọng cảm khái với bạn cùng bàn, "Không nghĩ tới Giang Nhu nhìn nhã nhặn, tính tình lại dữ như vậy."

Bạn cùng bàn kia đang làm bài tập, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vốn chính là bọn họ không đúng."

Bạn học nam nhanh chóng lắc lắc cánh tay cậu ta, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, gia đình Hứa Hiếu Văn rất không dễ chọc, nghe nói cậu ta không thi đậu Tây y nên chuyển qua đây, năm hai sẽ chuyển đi."

Bàn cùng bàn lấy tay cậu ta ra, tiếp tục vùi đầu làm bài.

Giang Nhu không có để việc này vào mắt, từ lúc khai giảng cô đã không trọ ở trường, quan hệ với bạn học không sâu, thậm chí đến bây giờ lên lớp mấy tháng, cô chỉ biết mấy cán bộ lớp, những người khác chỉ cảm thấy quen mặt.

Có thể cũng vì vậy, mấy nam sinh đó mới cảm thấy cô dễ bắt nạt.

Loại hành vi này khiến cô cực kỳ phản cảm, làm cho cô nghĩ đến từ nhỏ đến lớn con gái đến kỳ luôn thật cẩn thận cầm băng vệ sinh đi vệ sinh, sợ bị con trai nhìn thấy, giống như đó là một chuyện mất mặt gì đó. Sau này cô nhất định phải dạy An An đối mặt với trào phúng phải dũng cảm phản kích lại.

Khi Giang Nhu sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Lê Tiêu nói cho cô mình chuẩn bị từ chức, Giang Nhu đã sớm khuyên anh từ chức, mỗi ngày làm hai phần việc, người cũng mệt tới gầy.

Lê Tiêu cũng có suy nghĩ này, chẳng qua con người anh làm việc thích giữ miếng, không có hoàn toàn nắm chắc anh sẽ không từ chức.

Lần này cũng là bởi vì đã ký hợp đồng với nhà xưởng lớn và một siêu thị, nếu làm là sẽ không có đường rút lui, chuẩn bị kế tiếp toàn tâm toàn ý tập trung vào sản xuất đồ ăn vặt.

Nào biết ngay khi Giang Nhu chờ anh khi nào thì từ chức, không quá hai ngày, Lê Tiêu đột nhiên trở về nói cho cô tin tức tốt, bị bánh nhân thịt đập trúng.

"Thường Dũng bảo cuối năm anh hãy từ chức, anh ta tiết lộ với anh, cuối năm nay công ty ngoại trừ thưởng cuối năm, còn có hoạt động rút thưởng, giải nhất là một căn nhà, anh ta nói căn nhà đó có thể cho anh."

Lê Tiêu động tâm.

"…"

Giang Nhu hít một ngụm khí lạnh, "Anh nói cái gì?"

Hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

Còn có chuyện tốt như vậy?

Lê Tiêu thấy dáng vẻ trợn tròn mắt của cô, nhịn cười bổ sung nói: "Căn nhà đó khai phá hồi hai năm trước, coi như là một khu cư xá cao cấp, chờ sang năm nếu đưa ra thị trường bán, một căn cũng phải bảy tám mươi vạn."

Giang Nhu ngừng thở, bây giờ giá nhà ở tỉnh G một năm khoảng ba bốn mươi vạn, nhà bảy tám mươi vạn đó là khá tốt.

Nhưng cô rất nhanh đã nghĩ tới chỗ khác, "Như vậy có phải không tốt lắm hay không, chúng ta cầm nhà rồi lại từ chức, hình như không dễ nói cho lắm."

Ngược lại Lê Tiêu không có lo lắng ở mặt này, "Có gì không tốt chứ? Em tưởng Thường Dũng là đồ ngốc à? Nếu anh trực tiếp từ chức, em cũng không ngẫm lại người ta sẽ nhìn anh ta thế nào."

Nửa ngày Giang Nhu mới phản ứng lại lời anh nói có nghĩa gì, Lê Tiêu xem như ân nhân cứu mạng của Thường Dũng, lại là thuộc hạ đắc lực, người biết anh muốn tự mình đi ra ngoài đơn đả độc đấu, không biết còn tưởng rằng anh bị uất ức gì ở chỗ Thường Dũng.

Dù sao Thường Dũng cũng là người buôn bán, nếu thanh danh bị hủy, cũng không ai dám hợp tác với anh ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.