Lê Tiêu nghe xong biến sắc, "Nói linh tinh gì vậy?"
Trực tiếp dắt người ngồi trên đùi, "Không thể nào, anh sẽ không xằng bậy ở bên
ngoài, anh rất rõ mình muốn cái gì, nói cho em những câu này cũng là muốn cho em yên tâm, không phải để em nghi ngờ anh."
Sau đó giải thích: "Trước kia Thường Dũng là người bình thường, làm công
nhân tạm thời, một tháng kiếm hai trăm, bởi vì chị anh ta gả cho người giàu mới một đêm phất lên. Kết quả của giàu có quá nhanh chính là muốn cố gắng chứng minh bản thân, muốn khoe khoang, tìm phụ nữ ở bên ngoài, vợ anh ta cũng biết việc này, vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt."
Anh không giống Thường Dũng, Thường Dũng đã từng là người đàng hoàng, chưa từng nhìn thấy chốn phồn hoa, mà anh thì không giống, từ nhỏ đã là lưu manh, món đồ gì chưa từng thấy? Lúc anh học cấp hai đã tận mắt thấy có người cởi quần áo vật lộn ở trước mặt anh.
Nói khó nghe, ngoại trừ chơi gái ra, còn lại anh đều chơi rồi. Cho nên đối với những thứ thú vị trong miệng người khác, trái lại anh cảm thấy rất tẻ nhạt, có thời gian như vậy còn không bằng kiếm nhiều tiền một chút.
Giang Nhu hừ hừ, "Tốt nhất là như vậy, em cũng không muốn sau này bị anh làm mắc bệnh."
Lựa chọn tạm thời tin tưởng anh.
Lê Tiêu tức giận nói: "Em cũng không nghĩ xem, nếu anh thật sự chơi ở bên ngoài chơi, còn dám nói những câu này cho em nghe sao?"
Giang Nhu lườm anh một cái, "Ai biết được? Có thể chính là anh cố ý nói như vậy để em hạ thấp lòng phòng bị."
Lê Tiêu xì một tiếng, "Anh cũng không hồ đồ như thế."
Giang Nhu bĩu môi, không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này với anh, có điều vừa nghĩ tới Thường Dũng, trong lòng vẫn không thoải mái, "Sao Thường Dũng lại là người như vậy chứ? Hai đứa con gái của anh ta mới bây lớn, chẳng trách đều nói đàn ông có tiền rồi sẽ đồi bại."
Lê Tiêu học giọng điệu của cô nói: "Ai biết được? Anh ta còn rất để ý tới cái cô sinh viên đại học đó, còn đưa cho một căn nhà."
Giang Nhu càng nghe càng chán ghét, "Buồn nôn."
Lê Tiêu dở khóc dở cười, "Chồng của em là anh, em tức cái gì? Triệu Vân cũng không tức giận."
Giang Nhu vẫn rất tức giận, phản bác anh, "Làm sao anh biết chị Triệu không tức giận?"
Trước đó cô từng nghe Triệu Vân nói, hồi trẻ cô ấy là giáo viên, Thường Dũng là công nhân tạm thời trong xưởng, lúc trước phải khi gả cho anh ta gia đình còn không đồng ý, là bản thân cô ấy kiên trì.
Nào có biết kiên trì lại có kết quả như thế.
Đổi thành cô chắc chắn hối hận đến xanh ruột rồi. Lê Tiêu không muốn vì chuyện của hai người này chọc giận Giang Nhu, "Đúng, chắc chắn tức giận, có điều cách làm của Triệu Vân là đúng, bây giờ Thường Dũng phát đạt, ly hôn chính là nhường vị trí cho người ta." Không giống Giang Nhu, nếu như chuyện như vậy xảy ra ở trên người cô thì cô chỉ một lòng muốn rời khỏi, vừa ngốc vừa quả quyết.
Lê Tiêu mềm lòng hôn cằm cô một cái, "Chúng ta rất tốt mà."
Giang Nhu khẽ đáp lời, chuẩn bị đứng dậy.
Lê Tiêu không buông, vẫn ôm sát eo cô, thấp giọng nói một hồi bên tai cô, Giang Nhu hơi khó chịu rụt cổ một cái, "Không muốn, anh nhịn một chút không được sao?"
Anh hạ thấp giọng, "Không muốn nhịn."
Giang Nhu cắn môi, không nói lời nào.
Lê Tiêu nở nụ cười, biết cô chấp nhận rồi.
Lê Tiêu buông tay ra, đóng quyển sổ trước người lại, sau đó nghiêng người ôm An An đang chơi vui vẻ trên giường dỗ ngủ.
Cô nhóc ngơ ngác, không hiểu tại sao bây giờ cha lại dỗ cô bé ngủ.
Uốn éo người muốn đi lại bị Lê Tiêu đè lại không cho.
——
Càng gần năm mới, chuyện làm ăn của Lê Tiêu lại càng tốt, buôn bán ở siêu thị bên kia trước tiên không nói, quán ăn sáng và tiệm ăn vặt thật sự có thể dùng từ ‘phát triển không ngừng’ để hình dung, Lê Tiêu rất có đầu óc buôn bán, dùng câu năm mới giảm giá đưa tới không ít chuyện làm ăn.
Có một buổi tối nọ, anh thậm chí mang một rương tiền về, tất cả đều đổ ở trên giường, Giang Nhu với anh đếm tới hơn nửa đêm mới đếm xong, ròng rã hơn sáu vạn, đây là phần đã trừ đi lương nhân viên và phần chia cho Chu Kiến.
Giang Nhu khiếp sợ, "Vậy cũng quá lời rồi?"
Giờ mới mấy tháng chứ.
Lê Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, "Sang năm còn có thể kiếm lời nhiều hơn, việc buôn bán ở siêu thị bên kia còn chưa tính, e là gộp lại phải mười mấy vạn."
Giang Nhu nhìn anh, vội hỏi: "Kiếm lời là tốt rồi, số tiền này anh cầm trả ngân hàng đi."
Cô còn luôn lo không trả tiền nổi, ngày nào đó ở đầu đường xó chợ.
Lê Tiêu buồn cười nhìn cô một cái, "Gấp cái gì, số tiền này ngày mai em rảnh đi ngân hàng mở sổ tiết kiệm đi, mở ở dưới tên em, sang năm dùng số tiền này trang trí nhà, trang trí sớm vào ở sớm."
Giang Nhu do dự liếc mắt nhìn anh.