Ngày đầu tiên khai giảng đã bắt đầu đi học, chương trình học của học kỳ này càng nhiều, Giang Nhu chép thời khoá biểu, lo lắng thi học kỳ lại nước tới chân mới nhảy, còn định học thuộc hết nội dung mỗi ngày.
Ngày thứ hai là Tết Nguyên Tiêu, ban cán bộ còn lấy ra một ít quỹ lớp mua đồ ăn vặt phát cho lớp học, lớp trưởng đứng trên bục giảng nói: "Đồ ăn vặt này rất đắt, ăn rất ngon, bởi vì hiếm thấy mọi người cùng nhau đón Tết Nguyên Tiêu, vì lẽ đó quyết định mua một ít, giảng viên hướng dẫn còn trợ cấp một ít tiền, tại đây, chúng ta biết ơn sự quan tâm của giảng viên hướng dẫn, vỗ tay."
Cả lớp vui vẻ vỗ tay, vô cùng náo nhiệt.
Giảng viên hướng dẫn cười vẫy tay đi ra ngoài.
Khi đồ ăn vặt phân đến bàn Giang Nhu, cô phát hiện vậy mà chính là Mười hai con giáp, một cái bánh mì nhỏ, một gói quả khô, một gói khô thịt lợn và một gói cổ vịt, mỗi người chỉ có bốn loại này, không nhiều, nhưng nhìn đóng gói lại cảm thấy vui tai vui mắt.
Giang Nhu lại nghe thấy hai bạn học nữ phía trước nói: "Cái này tớ từng thấy ở siêu thị, rất đắt nên không nỡ mua, có điều tranh ảnh trên bao đóng gói thật đẹp."
Một bạn học nữ khác mở gói khô thịt lợn ra ăn: "Hương vị không tệ, đắt có lý của đắt."
Giang Nhu nghe nói như thế còn rất vui vẻ.
Sau khi tan lớp đi nhà vệ sinh trở về còn nói với các bạn học, lớp bên cạnh không có mua đồ ăn, chỉ mua bưu thiếp viết lời chúc trên đó. Biết lớp bọn họ có đồ ăn vặt, mỗi người đều ước ao không thôi.
Giang Nhu trở lại nói việc này cho Lê Tiêu nghe, Lê Tiêu nhíu mày, tâm trạng không tệ.
Lê Tiêu đã nắm được đất xây dựng nhà xưởng, ở vùng ngoại thành, cách nơi này hơi xa, nhưng cũng khá gần nhà mới, lái xe hơn nửa tiếng, có người nói bên kia qua mấy năm nữa sẽ khai phá, anh cũng không biết có thật hay không. Ngược lại bây giờ giá đất bên kia rất rẻ, Lê Tiêu bèn mua lớn hơn một chút, nghĩ tài chính dùng tiết kiệm, nhà xưởng xây chủ yếu là sạch sẽ rộng rãi, trước tiên không cần phải đẹp, chờ sau này có tiền, anh sẽ bắt chước công ty bất động sản đặc biệt xây dựng một tòa cao ốc.
Bởi vì đã quyết định đất, mấy ngày nay Lê Tiêu khá bận, Lê Tiêu dẫn Chu Kiến và mấy kiến trúc sư đi tham quan những nhà xưởng khác, nhìn chung để biết quy hoạch thế nào.
Ngày trước đi làm ở công ty bất động sản, chỗ tốt cũng rõ ràng, Lê Tiêu quen biết không ít người, còn có Tào Vượng và những công nhân đáng tin hồi trước, nhà xưởng cứ như vậy bắt đầu được xây dựng lên.
Tào Vượng phụ trách đi theo xây dựng nhà xưởng, Chu Kiến phụ trách mang mấy người tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn ở bên ngoài, điều này rất quan trọng, cho dù là nhỏ như quả ớt hoa tiêu, nguồn không giống sẽ sinh ra mùi vị cũng không giống.
Lê Tiêu dặn dò Chu Kiến, đồ ăn vặt của bọn họ không chỉ phải đóng gói đẹp đẽ, mùi vị cũng phải đã ngon lại càng ngon hơn.
Lê Tiêu lại tìm quan hệ kiếm máy móc, cũng không biết cuối cùng anh nói với ông chủ Du như thế nào, người ta lại đầu tư thêm một triệu cho anh.
Đến Thường Dũng cũng nghe nói gần đây anh bám lên được một ông chủ lớn, còn tự thân tới cửa hỏi.
Lê Tiêu cũng không sợ anh ta truy hỏi, nói thẳng nguyên do trong đó, sau đó cười nói thêm: "Việc này hoàn toàn chỉ là trùng hợp, Giang Nhu nói với tôi người này nhìn như là giáo sư đại học, tôi nghĩ giáo sư rất giỏi, nói không chừng chính là người của trường học cô ấy, cho nên muốn tạo mối quan hệ, đi lên nói tiếng cảm ơn, không nghĩ tới trò chuyện rất hợp ý, biết ông ấy còn có một đứa con trai xấp xỉ An An, lại nói tới chuyện này, còn hẹn lần sau cùng nhau ăn cơm."
"Chẳng qua tôi cũng chỉ tưởng đối phương khách sáo, không nghĩ tới lúc đi, một nhân viên trong xưởng chúng tôi lại đến nói có một họ ông chủ họ Du đầu tư cho chúng tôi, lúc đó mới biết thì ra ông ấy lợi hại như vậy."
Thường Dũng nghe xong, lộ ra vẻ mặt ước ao, "Vận may này của cậu cũng quá tốt, họ Du, vậy hẳn chính là ông chủ Du, anh nghe anh rể anh nhắc, ánh mắt người này vô cùng tốt, hễ là dự án và sản phẩm mà ông ấy đầu tư thì sẽ không thua lỗ, nếu ông ấy lựa chọn đầu tư cho cậu, nhất định là yêu quý cậu."
Nói tới chỗ này anh ta có chút ghen tỵ, anh ta còn tưởng rằng Lê Tiêu rời khỏi mình ắt phải ăn trái đẳng một quãng thời gian, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có khởi sắc, năm ngoái anh rể anh ta đã từng nhắc nhở anh ta, bảo anh ta giữ Lê Tiêu, là người có bản lĩnh, anh ta rất xem trọng người trẻ tuổi này.