Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 251



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đổng Minh Minh vung tay, sau khi ngồi xuống nằm nhoài trên bàn nhắm mắt dưỡng thần, khi tiếng chuông vang lên, một tay cô ấy đỡ đầu, một tay tẻ nhạt mở sách xem, nhìn thấy trong sách kẹp một tờ giấy, nhíu mày, sau khi cầm lên xem lập tức ngồi thẳng người, sau đó sắc mặt trắng bệch.

Tay cầm tờ giấy của cô run rẩy, đột nhiên đứng lên, động tác quá lớn dẫn tới cả lớp chú ý.

Lúc này giảng viên đúng lúc đi lên bục giảng, cau mày nhìn cô ấy, "Em sinh viên này làm sao vậy?"

Giang Nhu lo lắng nhìn cô ấy.

Đổng Minh Minh không nói gì, trực tiếp chạy ra ngoài.

Giảng viên duỗi tay chỉ vào bóng lưng của cô ấy, "Ai, em có chuyện gì vậy?"

Giang Nhu mau chóng đứng lên, "Thưa thầy, hình như cậu ấy không thoải mái, em đi xem thử."

Giảng viên rất hiểu lí lẽ, thấy thế nhìn Giang Nhu một cái, gật đầu, "Đi đi."

Giang Nhu đi ra ngoài không tìm được người, mấy tiết buổi chiều Đổng Minh Minh cũng không trở về, sau đó mấy ngày cũng không thấy người.

Thứ sáu, tiết cuối cùng có đợt kiểm tra, giảng viên tự ra đề, tất cả đề thi đều là nội dung đã giảng trên lớp, Giang Nhu làm rất suôn sẻ.

Khi thi được một nửa, bên ngoài đột nhiên bắt đầu mưa.

Kết thúc rồi mưa còn càng mưa càng lớn, Giang Nhu thu dọn đồ đạc sau đó xuống lầu đứng trên hành lang tầng một, những bạn học mang dù đều đi rồi, chỉ có bạn học không có dù thì đứng trên hành lang đợi.

Giang Nhu nhìn phía ngoài mưa to, nhớ tới sáng sớm Lê Tiêu còn nhắc nhở ngày hôm nay cô phải mang dù, nhưng cô ra ngoài quên mất. Giang Nhu đợi một lúc, mưa cũng không thấy nhỏ đi, có vài bạn học không đợi kịp, trực tiếp cởi áo khoác khoác lên trên đầu chạy ra ngoài, người chung quanh càng ngày càng ít, Giang Nhu nghĩ có nên làm như vậy hay không.

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh muốn ăn đòn, "Giang Nhu, tôi nghe nói chồng cô bày quán vỉa hè hả?" Giang Nhu sững sờ, men theo âm thanh nhìn sang bên cạnh, bên cạnh cầu thang có một nam một nữ đi xuống, đều là người cô biết, nam là Hứa Hiếu Văn, trước đó bởi vì chuyện bắt mạch mà nổi lên xung đột, từ sau đó hai người cũng không ưa nhau, mà cô gái thì là Vương Hiểu, cùng một phòng với Ninh Hâm.

Hứa Hiếu Văn ôm vai Vương Hiểu, cười không có ý tốt.

Mấy ngày trước Giang Nhu cũng nghe nói, Vương Hiểu và Hứa Hiếu Văn quen nhau, lúc đó cô cũng không để ý, người khác như thế nào không liên quan tới chuyện của cô, chỉ nghĩ trong lòng cảm thấy mắt nhìn của cô gái này không tốt.

Giang Nhu nhìn về phía Vương Hiểu bị cậu ta ôm, trong lớp học không ai biết người bày hàng ở làng đại học chính là chồng của cô, chỉ ngoại trừ lần trước gặp mấy người Ninh Hâm ở cửa hàng thời trang, khi đó cô thừa nhận đó là chồng và con cô.

Sau đó bọn Ninh Hâm còn chạy tới hỏi cô, tại sao Lê Tiêu không bày hàng bán đêm nữa? Nhưng đều nói thầm kín, không có nói với người khác.

Sắc mặt Vương Hiểu không tự nhiên nghiêng đầu đi.

Giang Nhu hỏi ngược trở lại, "Có vấn đề à? Bày quán vỉa hè thì làm sao? Ăn gạo nhà cậu hả?"

Hứa Hiếu Văn dường như cười mà không cười, nhún vai, "Không có gì, chính là cảm thấy rất đáng tiếc, cô nói một sinh viên đại học như cô, bề ngoài cũng không tệ, nghĩ thế nào lại gả cho một tên bán quán vỉa hè, tôi cũng thấy mất mặt thay cô đấy."

Giang Nhu nghe xong lời này sắc mặt rất khó coi, trực tiếp mắng lại, "Hứa Hiếu Văn, nhà cậu ở cạnh biển à? Quản rộng vậy? Tôi gả cho người nào mắc mớ gì tới cậu? Tôi cứ thích chồng tôi đấy, chồng tôi cần cù, thông minh, quan tâm gia đình, đẹp trai, có bản lĩnh, ở trong mắt tôi, ngay cả một sợi tóc cậu cũng không sánh bằng anh ấy."

Nói xong chưa hả giận, bổ sung một câu, "Cậu có tư cách gì cười nhạo anh ấy? Vẻ ngoài không đẹp bằng anh ấy, chiều cao không cao bằng anh ấy, năng lực không mạnh bằng anh ấy, cậu cũng xứng sao?"

Hứa Hiếu Văn bị mắng, sắc mặt từ từ trầm xuống, cánh tay ôm vai Vương Hiểu bất giác dùng sức, đau đến mức Vương Hiểu nhíu mày.

Cũng chính lúc này, Giang Nhu đột nhiên nghe thấy một tiếng bi bô kêu lên, "Mẹ ——"

Giang Nhu lập tức nghiêng đầu qua nhìn, sau đó liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trong mưa cách đó không xa, một tay người đàn ông cầm cây dù to màu đen, một tay ôm đứa nhỏ.

Cũng không biết đứng bao lâu, vừa thấy cô xoay người, lập tức bước một bước về phía cô. . truyện đam mỹ

Đứa nhỏ trong lồng n.g.ự.c anh rất hưng phấn, lắc thân thể muốn cô ôm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.