Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 259



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chu Kiến vốn còn muốn nói cái gì, thấy thế không thể làm gì khác hơn là không nói nữa, cầm lấy đũa dùng bữa.

Chu Cường vui vẻ nói: "Ai, vẫn là anh rộng lượng, nào nào nào, để em gắp đồ ăn cho anh."

Dùng đũa chung gắp đồ ăn cho mọi người, khuyên cũng không khuyên nổi. Sau khi anh ta ngồi xuống bắt đầu nhớ lại khi còn bé tình cảm bọn họ tốt cỡ nào, sau đó mắng mình chẳng phải hạng người ra gì, vì đàn bà và mấy người xa lạ, còn nói mình đã hối hận rồi.

Ngược lại ngàn sai vạn sai chủ yếu nhất vẫn là lỗi của vợ anh ta.

Giang Nhu liếc nhìn Lê Tiêu bên cạnh, anh ăn từng miếng từng miếng, trên mặt bình tĩnh.

Nhưng cô cảm thấy, anh dường như cũng không hài lòng.

Trên mặt Chu Kiến cũng không cười.

Chu Cường dường như cũng đã nhận ra, sau đó bắt đầu nói người trong thị trấn khen bọn họ, nói hai người bọn họ có bản lĩnh.

Chu Kiến rất có hứng thú với lời này, Chu Cường nói nhiều hơn, còn nói Tần Văn Quốc bị bắt rồi.

Lúc Giang Nhu nghe nói như thế ngẩng đầu nhìn Chu Cường một chút, cô biết Tần Văn Quốc, chính là tên lúc trước ép Lê Tiêu đứt mất con đường vận chuyển hàng hóa, đời trước trong tài liệu có ghi chép, hai năm sau người này gặp chuyện.

Ngẫm lại, hình như chính là bây giờ.

Nếu không phải Chu Cường nhắc tới, Giang Nhu cũng sắp quên bén những chuyện kia rồi.

Chu Kiến còn nhớ lúc trước Tần Văn Quốc bắt nạt người thế nào, mắng một câu, "Đáng đời."

Chu Cường gật đầu phụ họa, "Quả thực đáng đời, gã ta mới vừa về thị trấn đã bị bắt, hình như sắp phải ăn đậu phộng rồi, buổi tối ngày hôm ấy xe cảnh sát trong huyện vang lên nửa đêm, hình như lực lượng cảnh sát vì bắt gã mà chuẩn bị đã lâu, một lưới bắt hết những đàn em của gã, cũng không biết đã làm gì chuyện thất đức."

"Ngày hôm sau vợ của Tần Văn Quốc bỏ chạy, ông bà già của gã mỗi ngày ở nhà khóc lóc thảm thiết, họ hàng cướp sạch hết đồ trong nhà gã, những ả đàn bà bên ngoài hận không thể phủ bỏ gã sạch sành sanh."

Nhớ lúc đầu, anh ta còn rất hâm mộ Tần Văn Quốc, cảm thấy cái tên này lăn lộn rất thành công, có tiền có phụ nữ, ở nhà lớn lái xe hơi.

Có điều may là Lê Tiêu lôi kéo anh ta không đến gần, nói tới đây trong lòng anh ta không nhịn được khâm phục. Lúc trước Lê Tiêu thà để mất con đường vận chuyển hàng hóa, cũng không muốn tiếp tục lui tới với Tần Văn Quốc, sự quyết đoán này người bình thường cũng không có.

Nếu không, mấy người bọn họ e là cũng có chuyện.

Nói xong, lại bắt đầu tâng bốc Lê Tiêu thật tinh mắt, lời hay trong miệng giống như không cần tiền.

Trên đường trở về, An An ngủ thiếp đi ở trong lòng Giang Nhu. Sau khi cô nhóc ngủ, giống như thiên sứ nhỏ, khóe miệng còn hơi nhếch lên, cũng không biết mơ tới món gì ngon.

Lúc xe dừng ở ven đường, Giang Nhu không nhịn được hỏi: "Có phải anh không hài lòng không?"

Lê Tiêu rút chìa khóa ra, nghe nói như thế thì nghiêng đầu nhìn cô, "Tại sao em lại nói như thế?"

Giang Nhu mím môi, "Em thấy từ khi anh ăn cơm thì không nói gì, ăn cũng không nhiều như bình thường."

Lê Tiêu trầm mặc.

Anh không muốn nói, Giang Nhu cũng không kiên trì.

Về đến nhà rửa mặt xong nằm ở trên giường, anh lật ngược mấy lần, cuối cùng nằm ngửa ở trên giường thở dài, đột nhiên mở miệng: "Giang Nhu, em nói xem tại sao một người có thể thay đổi lớn như vậy, anh thật không nghĩ tới, anh em tốt cùng nhau lớn lên, có một ngày sẽ biến thành dáng vẻ anh ghét nhất."

"Anh còn phát hiện, hình như bản thân anh cũng thay đổi rất nhiều. Nếu như đổi thành trước đây, anh chắc chắn bảo Chu Cường cút, nhưng buổi chiều lúc ăn cơm điều trong đầu anh nghĩ tới là, làm sao không tổn thương mà ôn hòa để nó chủ động rời đi."

"Tới nơi này anh học được rất nhiều thứ, nhưng hình như cũng bị mất rất nhiều thứ."

Không có to gan giống trước đây, cũng không có quả quyết làm việc như trước, mọi việc đều phải trông trước trông sau.

"Em nói xem, một ngày nào đó anh có thể cũng trở thành Chu Cường không, trong mắt chỉ có lợi ích, không có cái khác?"

Giang Nhu rất khẳng định nói: "Sẽ không."

Lê Tiêu theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn cô.

Giang Nhu nghiêng mặt về phía anh, cũng nhìn anh, đối diện tầm mắt của anh khẽ mỉm cười, "Bởi vì có em ở đây, em sẽ không để cho anh biến thành như vậy."

Nếu anh biến thành giống như Chu Cường, cô tuyệt đối sẽ xử lý anh.

Nghe nói như thế, đáy lòng Lê Tiêu thở phào nhẹ nhõm, anh không biết là vì mình sẽ không thay đổi thành dáng vẻ mình chán ghét mà thở một hơi, hay là nghe thấy cô nói sẽ luôn bên anh mà thở phào.

Nghiêng người sang ôm chặt lấy cô, vùi mặt ở trong cổ cô, trong nháy mắt cảm thấy cực kỳ an lòng.

Giang Nhu sờ đầu anh, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.

Cô không nhịn được nghĩ, anh cũng không phải vẫn luôn mạnh mẽ, một Chu Cường đến đã khiến anh suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết đời trước làm sao anh vượt qua nổi.

Lẽ nào cũng có lúc trằn trọc trăn trở như vậy hay không?

Nếu có, khi đó anh hẳn rất thống khổ, tất cả đều chỉ có thể giấu ở trong lòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.