Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 263



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chu Kiến cũng không che giấu anh ta, "Lúc đó tình huống đặc biệt. Hồi đó đại ca vừa khéo đi làm ở công ty bất động sản thêm vào đại ca có ân với ông chủ đó, mới giúp tao lấy giá nội bộ, chẳng qua bây giờ đại ca đi rồi, quan hệ của đại ca với ông chủ kia cũng trở nên không ổn, mày muốn mua chỉ có thể theo giá thị trường."

"Tao vay ngân hàng 28 vạn, phần tiền sau hầu như đều đập vào căn nhà này, nếu mày thật muốn mua, tao kiến nghị mày mua nhà ở bên nhà xưởng, bên kia rẻ hơn chút."

Chu Cường nghe xong không nói lời nào, anh ta đương nhiên biết nhà bên nhà xưởng rẻ một chút, thế nhưng bên kia hoang vu cũng không có người nào, nhìn còn không bằng quê nhà, hơn nữa, chắc chắn với anh ta mà nói cũng đắt.

Chu Cường ở chỗ này làm lâu như vậy, lần đầu tiên cảm thấy vô lực như thế.

Mỗi ngày mệt gần c.h.ế.t lại thấy không đến đâu.

Anh ta không chỉ hối hận một lần, lúc trước nếu quan hệ của anh ta và Lê Tiêu không trở nên kém đi, cũng theo người đến phía Nam, nói không chừng nhà của Chu Kiến chính là của anh ta rồi.

Chu Cường trầm mặc rất lâu. Qua mấy ngày sau, anh ta từ biệt Lê Tiêu, nói mình không chịu nổi khổ ở bên đây chuẩn bị trở về quê nhà.

Trước khi đi, Lê Tiêu và Chu Kiến dẫn anh ta đến quán cơm ăn một bữa, còn tự mình tiễn anh ta đến trạm xe lửa.

Lê Tiêu đối xử với anh ta không thiệt thòi, ngoại trừ 5000 đồng tiền lương, bản thân còn trợ cấp một vạn đồng, lúc đi vỗ bả vai anh ta, "Trở lại dùng số tiền đó mở tiệm cơm, tay nghề của chú không tệ, hẳn có thể kiếm không ít."

Lời này cũng chỉ có Chu Cường tin, Chu Kiến trợn mắt trong lòng, tay nghề nấu nướng của Chu Cường không bằng được một nửa của cậu anh ta, thực sự là một tay đập nát bảng hiệu.

Chu Cường gật đầu, cảm động liếc nhìn Lê Tiêu và Chu Kiến, "Được."

Không nghĩ tới trước đây anh ta đối xử với Lê Tiêu và Chu Kiến như vậy, bọn họ còn đối tốt với anh ta.

Không nhịn được nói một câu, "Chúc các anh sự nghiệp phát triển, tất cả thuận lợi, chuyện làm ăn đồ ăn vặt càng ngày càng tốt.”

Phất tay với bọn họ, xách túi đi lên tàu hỏa, sau khi tiến vào tàu hỏa quay đầu lại liếc thấy hai người Lê Tiêu và Chu Kiến vẫn đứng ở phía sau, "Trở về đi."

Trong lòng có chút chua xót, anh ta biết, ngày hôm nay rời đi, anh ta và bọn họ hoàn toàn không còn là người của một thế giới rồi. Đợi không thấy người nữa, Chu Kiến mới tức giận nói:"Làm gì cho nó nhiều tiền như vậy anh? Thật lãng phí."

Anh ta đã sớm lạnh lòng với Chu Cường, bây giờ mặc kệ người nọ làm gì, anh ta cũng không có tình cảm gì.

Lê Tiêu xoay người rời đi, vẻ mặt bình tĩnh nói:"Cũng đã làm tới bước này, sao không làm mọi chuyện trở nên đẹp hơn một chút, đối với tất cả mọi người đều tốt."

Sau đó nghiêng đầu qua nhìn anh ta, "Mẹ chú, vợ chú, cha mẹ vợ của chú đều ở thị trấn, nếu như nó trở lại nói này nói nọ, cũng đủ khiến một nhà chú chịu khổ rồi, nếu như có thể dùng một ít tiền để giải quyết, cũng không tính là chịu thiệt."

Có lúc, một con kiến nhỏ cũng có thể lay động một cái cây to, đây cũng là lý do vì sao càng là người bề trên, những người kia trông càng hiền hoà.

Không phải bọn họ không còn cách nào, mà hiểu cách thu lại sự sắc nhọn của mình và giảm bớt tổn thương không cần thiết.

Như Thường Dũng, sớm muộn có một ngày phải chịu thiệt thòi.

Chu Cường đi không bao lâu, Lê Hân thi giữa kỳ xong qua đây, còn mang kết quả học tập thi cấp ba tới, cô ấy thi cực kỳ tốt, đứng hạng ba toàn huyện, Tứ Trung thưởng 1000 đồng tiền học bổng cho cô ấy, giáo viên Nhất Trung còn cố ý đến trường học tìm cô ấy.

Sau khi Giang Nhu biết tin tức này, vui sướng không thôi, dẫn cô ấy đi chợ mua rất nhiều món ăn.

Lúc ăn cơm, Lê Hân rất hiểu chuyện nói: "Chị, em học trường cấp ba ở thị trấn rất tốt, còn chung một trường với chị."

Ngược lại sau khi học cấp ba cũng thường ở lại trường, lo đến bên này lại gây thêm phiền phức cho chị với anh rể, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Giang Nhu gắp đồ ăn cho cô ấy, "Trước tiên đừng đưa ra quyết định, chờ chị thi xong, chị dẫn em đến trường cấp ba gần đấy xem thử, có thể ở gần một chút vẫn tốt hơn."

Lê Hân gật đầu, "Vâng."

Thực ra cô ấy cũng không muốn cách chị quá xa. Dù cho con người thím Vương cực kỳ tốt, bình thường cũng chỉ ăn một bữa cơm tối, nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy rất gò bó, trong lòng luôn có cảm giác thiếu nợ người ta.

Không giống chị cô ấy, mỗi lần nghĩ đến trong thân thể các cô chảy dòng m.á.u giống nhau, cô ấy lại cảm thấy rất an lòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.