Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 268



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giang Nhu gật đầu, bảo Lê Hân đi đăng ký trước, cô và Lê Tiêu cầm đồ theo sau.

Lê Hân vội vàng chạy đến cửa lớn.

Chàng trai đứng bên cạnh Triệu Vân chủ động đi về phía Lê Hân, dẫn cô ấy đi đăng ký.

Giang Nhu và Lê Tiêu lấy mấy món đồ như thau bình nước nóng từ trong xe ra, Triệu Vân thấy vậy cười, "Mang đồ cũng rất nhiều, năm nay con gái lớn của chị cũng lớp mười, chị đang chuẩn bị dẫn con bé đi mua đây, đúng rồi, chờ lát nữa cùng ăn một bữa cơm đi."

Giang Nhu cười trả lời: "Những cái này trong nhà đều có, không cần dùng tiền mua."

Sau đó lại nói: "Chờ lát nữa chúng em định dẫn An An điến trường mẫu giáo gần đó xem thử, sang năm con bé cũng phải đi học, lần sau đi."

Triệu Vân cũng chỉ nói thế, chưa chắc thật sự muốn ăn cơm, "Vậy cũng được, lần sau rảnh lại ăn."

Thấy bọn họ nhiều đồ, cô ấy chủ động tiến lên ôm giúp một ít.

Giang Nhu cười nói cảm ơn. An An được Giang Nhu đặt xuống đất, ngoan ngoãn kéo quần áo mẹ, cũng nghiêng đầu qua nói cảm ơn.

Triệu Vân chú ý tới Lê Tiêu lấy đi thùng sách từ trên tay Giang Nhu, đưa mấy cuộn giấy nhẹ cho cô cầm.

Lúc trao đổi, Giang Nhu giơ tay lên lau mồ hôi trên trán cho người nọ, sau đó khi đưa tay lướt qua qua n.g.ự.c anh, người đàn ông trực tiếp nở nụ cười, Giang Nhu cũng cười.

Khiến người ta vừa thấy đã biết tình cảm của bọn rất tốt.

Con gái nhỏ của Triệu Vân ở bên cạnh cũng nhìn thấy, không nhịn được nhỏ giọng hỏi mẹ: "Tại sao cha không cười với mẹ?"

Trong lòng Triệu Vân đau xót, cô ấy không trả lời được câu hỏi này.

Kỳ thực trước đây cũng cười, chỉ là làm trò trước mặt một số người.

Tiến vào trường học đợi một lúc, Lê Hân lấy được đồ quân sự và số phòng ký túc xá, phòng nữ ba lẻ năm.

Sau đó cùng đến phòng ngủ, trong phòng đã có một học sinh nữ tới, đối phương lựa chọn giường trên sát cửa sổ, Giang Nhu bèn bảo Lê Hân chọn một giường trên khác, sau khi sắp xếp gần xong, Giang Nhu mới tạm biệt bọn họ. Trước khi đi, Giang Nhu còn nhắc nhở cô ấy nhớ chống nắng. Lê Hân ôm An An nở nụ cười, sau đó không nỡ hôn vài cái trên khuôn mặt nhỏ của cô bé.

An An cười khanh khách, trốn về phía mẹ.

Lê Tiêu lái xe đưa Triệu Vân đến siêu thị gần đó, sau khi tạm biệt thì lái xe quay lại trường mầm non gần đây.

Trường mầm non còn chưa mở lớp, trong trường học trống rỗng, có điều từ ngoài cửa sắt có thể nhìn thấy bên trong tràn ngập đồ chơi cho trẻ em, phòng học hình nấm, trên cái cửa rộng đặt đầy đồ chơi, bập bênh, cầu trượt, xích đu…

Cô nhóc lập tức nhìn mà mê mẩn, thân người cô bé nhỏ xíu, hai tay nhỏ cầm song sắt, còn luồn đầu vào xem, nhìn một hồi thấy cả người đã chui vào.

"…"

Giang Nhu thấy vậy nở nụ cười, dứt khoát cũng nghiêng người chui vào, đối với cô mà nói có hơi chật, có điều cũng may mặc không nhiều quần áo, dùng chút sức cũng vào được.

Chỉ là làm khó Lê Tiêu rồi, anh thử một chút, thật sự không chen vào được, cuối cùng dứt khoát bò lên trên cổng sắt nhảy xuống.

An An thấy vậy còn "Oa" một tiếng, con mắt sáng lấp lánh khen ngợi: "Cha, cực kỳ lợi hại."

Lê Tiêu còn đắc ý phủi tay một cái, "Chuyện nhỏ."

Giang Nhu dẫn An An chơi cầu trượt và bập bênh, sau đó hỏi: "Có vui không? Sang năm dẫn con đến đây chơi có được không?"

An An nghe cũng không nghĩ gì nói: "Mẹ, cha, cùng tới."

Giang Nhu dụ dỗ cô bé nói: "Chỉ có bé ngoan mới có thể tới nơi này, mẹ với cha không ngoan bằng An An, vì thế không thể tới."

An An cau mày suy nghĩ một chút, sau đó nói: "An An ngoan thêm một chút thì mẹ có thể đến rồi."

Lê Tiêu ở cách đó không xa nghe xong, không nhịn được hỏi: "Vậy cha thì sao?"

An An rất nghiêm túc nói:"Cha không có ngoan bằng mẹ, An An không giúp được rồi."

"…"

Giang Nhu nhìn khuôn mặt nhỏ ngốc nghếch quá mức đáng yêu của cô bé, trực tiếp cười ra tiếng, cảm thấy cô bé thật quá đáng yêu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.