Giang Nhu nhìn An An, trong lòng ấm áp, cảm thấy cô bé thật là một tiểu thiên sứ.
Không nhịn được sờ đầu cô bé.
An An còn ngẩng đầu lên nhìn cô, "Mẹ, cậu bé lợi hại, không được cười."
Vừa nói còn vừa chăm chú khoát tay.
Giang Nhu dịu dàng đáp: "Được, mẹ không cười."
An An hài lòng, lôi tay cô bước từng bước từng bước đi về phía trước muốn ăn.
Người xung quanh hơi nhiều, Giang Nhu nắm tay An An chờ ở phía ngoài cùng, bên cạnh còn có một cái ghế cho người nghỉ ngơi, phía trên có một bé trai ăn mặc tinh xảo ngồi một mình, bé trai cực kỳ đẹp trai, môi hồng răng trắng, con mắt đen bóng, tóc như là vuốt keo, chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ.
Giang Nhu không nhịn được chăm chú nhìn thêm, An An còn quơ quơ tay cô, nhỏ giọng nói: "Mẹ, cậu bé kia có kẹo."
Giang Nhu dở khóc dở cười, không nghĩ tới cô bé chỉ thấy kẹo que màu sắc rực rỡ trong tay bé trai.
"Mẹ mua cho con ngay đây."
Cô nhóc vui vẻ đáp lại, "Dạ."
Khi sắp đến phiên Giang Nhu, Lê Tiêu và Chu Kiến tìm tới. Chu Kiến không chơi công viên giải trí, trực tiếp cõng Chu Hồng lên bả vai, dẫn cả nhà già trẻ đi chơi trò kích thích.
Lê Tiêu không có hứng thú đó, anh cũng cõng An An lên trên bả vai, đi về phía những nhân vật hoạt hình đó, An An ngồi ở trên bả vai cha, tầm mắt lập tức thoáng đãng, vui sướng ôm cha cười, còn bi bô nói: "Cha, cực kỳ yêu cha."
Lê Tiêu cong môi.
Giang Nhu còn nhờ người ta chụp một tấm hình gia đình ba người cho bọn họ.
Chụp ảnh xong Giang Nhu muốn đi nhà vệ sinh, đưa túi cho Lê Tiêu, bảo bọn họ chờ ở đây một lát, Lê Tiêu không có nghe, dẫn An An đi theo phía sau cô cùng đi nhà vệ sinh, sau đó đứng ở ngoài cửa chờ cô.
Trong nhà vệ sinh nữ khá nhiều người, Giang Nhu đợi ở bên trong một hồi lâu, lúc đi ra rửa tay, sợ Lê Tiêu và An An không kịp đợi, bước nhanh ra ngoài, cũng không biết là cô đi quá nhanh hay là đối phương không thấy người, va chạm một người phụ nữ lúc quẹo ra cửa.
Người phụ nữ không hề liếc mắt nhìn cô một cái, dùng quần áo che kín đứa nhỏ trong lòng, nét mặt quá bình tĩnh lạnh lùng.
Giang Nhu cũng không để ở trong lòng, theo bản năng nói tiếng xin lỗi, nhưng nhìn lại, người nọ đã vòng qua cô bước nhanh vào trong nhà vệ sinh, một câu đáp lại cũng không có. Nhíu mày, không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn, nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, người đã biến mất ở cửa.
Giang Nhu đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy ở cửa cách đó không xa, một lớn một
nhỏ mặt đối mặt ngồi xổm nhìn mặt đất, trên tay Lê Tiêu còn cầm một cành cây vẽ cái gì đó, An An học theo răm rắp, ngốc nghếch dùng tay chọt trên đất.
Lê Tiêu thấy cô trước, trực tiếp đứng lên, hỏi: "Tiếp theo chơi cái gì?"
An An kéo lấy quần cha cô bé đứng lên, ngửa đầu nói: "Chơi ầm ầm."
Còn nhớ lần trước chơi xe điện đụng.
Lê Tiêu đồng ý một tiếng, "Được."
Giang Nhu đến gần, lấy ấm nước nóng từ trong túi đồ trên người Lê Tiêu, ngồi xổm xuống đút hai ngụm nước uống cho An An.
Lê Tiêu đi ở phía trước, Giang Nhu nắm tay An An theo ở phía sau, chỉ là càng chạy trong lòng càng cảm thấy bất an, giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết người phụ nữ vừa nãy dường như là lạ ở chỗ nào đó.
Trước đây lúc đi học, giáo viên nói với bọn họ, đừng cảm thấy giác quan thứ sáu không đáng tin, thường thường lúc em cảm thấy lạ ở chỗ nào, thật ra là tri thức mà các em bình thường tích lũy đang dùng một loại sức mạnh vô hình nhắc nhở các em, chỉ là các em tạm thời không nhớ ra đã học được tri thức này từ đâu.
Giang Nhu đột nhiên tiến lên một bước kéo Lê Tiêu, nghiêm túc nói: "Chờ chút, chúng ta đợi một lát hãy đi."
Sau đó lôi kéo người quay lại, chờ ở cửa nhà vệ sinh.
Lê Tiêu tùy ý cô lôi kéo đứng cửa, khó hiểu: "Làm sao vậy?"
An An cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn mẹ.
Giang Nhu nhíu mày, nói chuyện vừa rồi với anh, sau đó nói: "Có thể là em đa nghi, nhưng cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, vì thế hơi không yên lòng, muốn chờ người kia đi ra nhìn thử, hi vọng họ còn chưa đi."
Lê Tiêu nhìn Giang Nhu nhíu chặt lông mày, cũng không nói cô quản chuyện không đâu, trực tiếp đồng ý nói: "Vậy thì chờ một chút đi."
Giang Nhu cảm kích liếc mắt nhìn anh, rất thích sự ủng hộ hành vi của cô không chút do dự của anh.
Chỉ là đợi nửa ngày cũng không thấy người, Giang Nhu có hơi cuống lên, "Có khi nào đã đi rồi không?"
Lê Tiêu không nghĩ đã nói: "Sẽ không đâu, nếu như là bọn buôn người, cô ta nhất định sẽ cải trang cho đứa nhỏ một chút, hoặc là hớt tóc hoặc là thay quần áo, hoặc là hai người đều cải trang, những việc này đều cần thời gian."
Giang Nhu không nghĩ tới anh còn biết rõ những điều này.