Giang Nhu nhún vai, "Cái này con phải tự đi lấy, mẹ không đi được, mẹ cũng muốn, con lấy một con giúp mẹ có được không?"
An An nhìn mẹ một cái, lại nhìn anh trai đứng bên cạnh ghế sô pha một cái, dường như đang tự hỏi cái gì, sau đó chậm rãi tuột xuống từ trên đùi Giang Nhu, đỡ chân cô rồi chậm rãi chạy qua ghế sô pha, có điều đi mấy bước phải quay đầu về liếc mắt nhìn, như là đang xác định cha mẹ còn ở đó hay không, nhìn thấy ánh mắt khích lệ của mẹ, cô bé mới chậm rãi đi về phía trước.
Bà Tống nhìn thấy toàn bộ hành trình, không nhịn được cảm khái nói: "Cô dạy con bé rất tốt, thích ăn kẹo nhưng có thể nhịn được, tính tình thẹn thùng cũng không nhát gan, còn rất hiểu chuyện."
Chị ấy từng gặp rất nhiều đứa nhỏ ở tuổi này, ở một chỗ không được bao lâu sẽ khóc rống, ồn ào muốn đi.
Giang Nhu ở trước mặt người ngoài chưa bao giờ ngại khen ngợi đứa nhỏ, nói: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không thích khóc lóc, cực kỳ dễ chăm, mới vừa sinh con bé không bao lâu, tôi đã đọc sách chuẩn bị thi, mỗi ngày đặt con bé lên giường, tự con bé chơi một mình, chơi mệt rồi thì b.ú sữa mẹ đi ngủ, làm tôi bớt lo không ít, tôi thường nói đứa nhỏ này chính là đến báo ân."
Bà Tống bị lời này của Giang Nhu chọc cười.
Bên ghế sô pha, An An đang chơi với Nhạc Nhạc. An An còn nghiêm túc giới thiệu cho cậu bé, "Đây là mèo con", "Đây là chó", "Đây là Trư Bát Giới" …
Nhạc Nhạc đều bị cô bé nói tới hồ đồ, bởi vì trong tay cô bé rõ ràng chính là con cọp.
Giang Nhu cũng không biết nói gì với bà Tống, bèn dứt khoát trò chuyện về hai đứa bé. Bà Tống và ông chủ Du bình thường đều bận bịu, có điều mỗi ngày đều sẽ cố gắng về nhà với đứa nhỏ, trong nhà còn thuê ba bảo mẫu, một người làm cơm, một người quét tước vệ sinh, một người chuyên chăm sóc con cái.
Chuyện ngày đó nói đến cũng bất ngờ, buổi chiều giáo viên piano bỗng dưng có chuyện không tới được nên gọi điện thoại bàn nói một tiếng với bảo mẫu, "Bảo mẫu nói, Nhạc Nhạc ở nhà luyện đàn một mình. Đối với học tập, Nhạc Nhạc vẫn tương đối tự giác, có điều sau khi luyện một lúc, em chồng tôi dẫn cháu lại đây chơi, ngày đó cháu tôi đau bụng không đi học, từ bệnh viện trở về, em chồng tôi vốn muốn cho hai đứa bé chơi, nào biết cháu nhỏ ồn ào muốn đi công viên giải trí, sau đó em chồng tôi đành dẫn hai đứa bé đi công viên giải trí chơi."
Nói tới việc này, mặc dủ bà Tống biết em chồng vô tội nhưng trong lòng không khỏi vẫn có một chút khó chịu, tiếp tục nói: "Bảo mẫu cũng theo, chỉ là đến công viên giải trí không bao lâu, đứa cháu đó của tôi lại đau bụng, em chồng dẫn đứa nhỏ đi nhà vệ sinh, chỉ có một mình bảo mẫu trông, bà ấy nói lúc đó nhiều người chen chúc khiến bà ấy tách khỏi đứa nhỏ, bà ấy tìm rất lâu." Giang Nhu nghe đến đó thấy có gì đó không đúng, không nhịn được hỏi một câu, "Bà ấy không báo cảnh sát sao?"
Bà Tống lắc đầu, cau mày nói: "Không có, bà ấy cho rằng đứa nhỏ ở ngay gần đó, có lẽ lo làm lớn chuyện sẽ bị hai vợ chồng chúng tôi trách cứ."
Không đúng, Giang Nhu vừa nghe lời này đã cảm thấy không bình thường, ngày đó là thứ Ba, mặc dù công viên giải trí đông người nhưng không có đông bằng thứ Bảy Chủ Nhật, còn chưa đến mức chen chúc lạc người.
Hơn nữa, Nhạc Nhạc là một đứa trẻ ngoan, cho dù chen chúc bị lạc cũng không như là đứa nhỏ khác, sẽ chạy lung tung. Ngày đó cô với An An mua đồ, một mình cậu bé yên lặng ngồi ở trên ghế, rất có khuôn phép.
Quan trọng nhất là, ngày đó cô và Lê Tiêu ở ngoài nhà vệ sinh đợi rất lâu rồi, thêm vào thời gian bị bắt đi, gần như bốn mươi, năm mươi phút, nếu như thời gian dài như vậy còn không báo cảnh sát, bảo mẫu này cũng rất có vấn đề.
Giang Nhu không nhịn được hỏi: "Nhạc Nhạc nói thế nào?"
Vẻ mặt bà Tống bất đắc dĩ, nhìn cô một cái, "Bác sĩ nói bị kích thích, thêm vào lượng thuốc mê quá lớn, thằng bé cũng không nhớ gì cả."
Giang Nhu nhíu mày, "Lực lượng cảnh sát tra được là nguyên nhân gì không?"
Bà Tống gật đầu, "Đối phương thừa nhận, cô ta chính là kẻ bắt cóc, trên tay bắt khoảng bảy, tám người, lực lượng cảnh sát còn nói cô ta có một đứa nhỏ bị bệnh nặng, lừa bán trẻ con để chữa bệnh cho đứa nhỏ."
Nói tới đây con mắt hơi ửng đỏ, kẻ bắt cóc đó là mẹ, con trai của cô ta là con, con của người khác lẽ nào không phải là con sao?
Giang Nhu nhíu mày càng ngày càng sâu, đột nhiên hỏi một câu, "Đứa nhỏ của em chồng chị bao lớn?"
Bà Tống sửng sốt một chút, không biết tại sao cô hỏi như vậy, nhưng vẫn nói: "Chín tuổi, lớn hơn Nhạc Nhạc nhà tôi một chút, tôi sinh con khá trễ."