Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 281



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lê Tiêu biết tính Giang Nhu, nếu như không phải có chỗ nào khiến cô cảm thấy khác thường thì cô sẽ không đi lắm miệng nói những việc này, "Lắm miệng cũng không sao cả, bà Tống và ông chủ Du cũng không phải người nghĩ xấu cho người ta, em nói cho bọn họ biết những chuyện này, cho dù cuối cùng không tra ra được cái gì, bọn họ cũng sẽ không trách tội. Hơn nữa, chuyện lần này vốn có vấn đề, là hai người bọn họ quá tin tưởng người nhà, không có nghĩ tới điều khác."

Giang Nhu vừa nghe vậy lập tức lên tinh thần, ngồi ngay ngắn lại, "Anh cũng cảm thấy có vấn đề à."

Lê Tiêu lái xe, con mắt vẫn nhìn phía trước, nghe nói như thế thì cười khẽ một tiếng, "Anh lại không phải đồ ngu, người bên ngoài đều thấy rõ, đầu tiên là giáo viên piano, sau đó là đứa nhỏ của em gái ông chủ Du bị bệnh xin nghỉ, trong công viên giải trí cháu trai đúng lúc đau bụng, bảo mẫu và đứa nhỏ đột nhiên bị người ta tách ra, người bắt cóc xuất hiện, mấy điểm này mỗi thứ đều trùng hợp, nhưng nhiều sự trùng hợp đụng vào nhau cũng không phải là trùng hợp đơn thuần nữa."

"Anh nghĩ ông chủ Du sau đó đã đi tra tài khoản của giáo viên piano và bảo mẫu, xem gần đây có khoản tiền quá lớn nào hay không."

"Nói một cách đơn giản, nếu Nhạc Nhạc mất tích, người hưởng lợi là ai?"

Ý nghĩ của Lê Tiêu không mưu mà hợp với Giang Nhu, cô cũng từ chỗ này mà nghi ngờ cô em chồng.

Giang Nhu trầm mặc, hỏi một câu, "Anh nói, nếu Nhạc Nhạc quả thật mất rồi, vợ chồng ông chủ Du sẽ như thế nào?"

Lê Tiêu: "Hẳn là liên tục tìm, nếu như không tìm được, có lẽ sẽ nhận nuôi một đứa trẻ đáng thương, phòng ngừa bọn họ già rồi không đi được, để đứa bé này giúp bọn họ tiếp tục tìm."

Giang Nhu không nghĩ tới Lê Tiêu sẽ nói như vậy, gần như giống với suy nghĩ của cô, không nhịn được nói một câu, "Em thậm chí hoài nghi cô em chồng đó sẽ đưa đứa trẻ bị bệnh của người bắt cóc vào nhà họ Du."

Lê Tiêu nghe xong dường như cảm thấy rất có lý, gật đầu nói: "Nếu anh là cô em chồng, anh hẳn cũng làm như thế, nếu đã làm tới bước này, không cần phải nhẹ dạ nữa."

Giang Nhu nghe xong rất khó chịu, "Tại sao có thể có người đáng sợ như vậy?"

Lê Tiêu nhún vai, "Ai biết được? Lòng người khó dò, của cải khổng lồ như vậy đặt ở trước mắt, vốn sẽ thuộc về bọn họ, cũng bởi vì một đứa bé mà sinh ra thay đổi tất cả."

Cõi đời này có người như Giang Nhu, không phải là đồ của mình sẽ không động tâm chút nào, mà cũng có người, vì lợi ích cực nhỏ cũng có thể g.i.ế.c người phóng hỏa.

Không qua mấy ngày, Giang Nhu nghe Lê Tiêu nói, vợ chồng ông chủ Du đưa gia đình em gái ra nước ngoài, đồng thời thu hồi tất cả tài sản đã từng tặng trước đây, cái này cũng là ý của bà Tống, thả ở trong nước chị ấy không yên lòng. Đời này chị ấy cũng không muốn gặp lại hai vợ chồng và đứa nhỏ đó nữa.

Chuyện sau đó Giang Nhu cũng không quá chú ý, bởi vì gần đây trường học đã xảy ra một việc lớn, việc này lớn đến mức Lê Tiêu cũng có nghe nói.

Ở bệnh viện trực thuộc đại học G có một bác sĩ khoa sản rất lợi hại bị người thân của bệnh nhân c.h.é.m chết.

Việc này xảy ra vào rạng sáng ngày 2 tháng 11. Lúc sáng Giang Nhu đến trường nghe bạn họ nói, Ninh Hâm bi thống nói: "Tối hôm qua có một phụ nữ sinh con lúc đó có dấu hiệu khó sinh, bác sĩ kiến nghị đẻ mổ, nhưng gia đình của thai phụ đó không đồng ý, cảm thấy quá mắc, nói gia đình người khác đều sinh thường, mổ đẻ chính là lỗ tiền."

Chủ yếu là mẹ chồng sản phụ cảm thấy trong bụng người vợ chính là con gái, không đáng dùng tiền.

Gia đình không đồng ý, vậy thì không có cách nào.

"Cuối cùng rạng sáng sinh ra một bé trai, toàn thân xanh tím, chẳng được bao lâu

thì chết, chỉ miễn cưỡng cứu được sản phụ, gia đình đổ tội bác sĩ, nói khi đứa nhỏ mới sinh ra có thở, là bác sĩ vô dụng, sáng sớm năm giờ bà cụ lấy d.a.o c.h.é.m bác sĩ, bác sĩ không cấp cứu kịp đã qua đời ngay tại chỗ."

"Đó là một bác sĩ có nghề mấy chục năm, cũng là giảng viên của trường chúng ta, kinh nghiệm phong phú, rất nhiều thai phụ đều muốn bà ấy đỡ đẻ giúp."

Vì chuyện này, ngày hôm nay lên lớp cảm xúc của các học sinh cũng không quá cao, có người vào buổi trưa tự giác mua một bó hoa đưa đến khoa sản của bệnh viện bên cạnh.

Giang Nhu cũng đi cùng mấy bạn học, đến văn phòng khoa sản của bệnh viện, nhìn thấy bên ngoài có một vòng người vây quanh, hộ lý trong bệnh viện đều đỏ mắt, còn có rất nhiều cha mẹ dẫn đứa nhỏ lại đây dâng hoa cúc.

Buổi tối Giang Nhu về đến nhà, Lê Tiêu cũng nghe nói việc này, cau mày nói: "Sao làm bác sĩ cũng nguy hiểm như vậy? Em có muốn đổi chuyên ngành hay không?"

Giang Nhu chưa nghĩ đã nói: "Không muốn, ngành nghề gì mà không nguy hiểm?"

Lê Tiêu cũng không nói gì, biết nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.