Cô nhóc lập tức múc một muỗng cơm lớn nhét vào trong miệng, "A ô" một cái, biểu thị mình có ăn cơm ngoan, ăn xong còn giơ muỗng lên cho cô xem năng lực của cô bé.
Giang Như dẫn Chu Hồng đến nhà vệ sinh rửa mặt, bảo cậu bé cầm bánh rán đi học, còn dặn cậu bé buổi trưa chờ mình ở cổng trường.
Buổi sáng, Giang Nhu ôm An An cùng lên lớp, mười một giờ rưỡi sau khi tan lớp, cô tìm Đổng Minh Minh, hai người dẫn An An cùng đến trường học của Chu Hồng, vừa xuống xe, thì nhìn thấy Chu Hồng đứng cô đơn ở cửa, ngoắc tay với cậu bé.
Chu Hồng đã thấy cô, ánh mắt sáng lên, vui sướng chạy tới.
Giang Nhu chú ý tới trên cổ cậu bé lại có thêm vài vết cào, không nhịn được cau mày, "Sáng sớm lại bị bắt nạt à?"
Chu Hồng vâng một tiếng, "Bọn họ muốn cướp bánh của cháu ăn, cháu không cho, bọn họ lập tức đánh cháu, cuối cùng bánh rơi trên mặt đất, bọn họ đạp nát rồi."
Nói tới chỗ này dường như sợ Giang Nhu tức giận, cúi đầu.
Giang Nhu đau lòng xoa đầu cậu bé, khích lệ nói: "Cháu làm rất tốt, không muốn cho thì không cho, không được khiến bản thân uất ức, đây là đồ của cháu, cháu muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy, không ai sẽ trách cháu."
Chu Hồng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Giang Nhu, có lẽ không nghĩ tới thím sẽ nói như vậy.
Trước khi đi học, mẹ muốn cậu bé nhường bạn học một chút, bởi vì cha để cậu bé vào trường học không dễ dàng.
Đổng Minh Minh ôm An An đi qua một bên, nghe xong không nhịn được nói: "Cậu còn thật biết dạy trẻ con, đúng là không thể nhường nhịn, có vài đứa nhỏ cực kỳ bá đạo, càng nhường càng dễ bị bắt nạt."
Giang Nhu gật đầu đồng ý.
Cô dắt tay Chu Hồng, "Đi thôi, chúng ta đi tìm thầy cô của cháu trước, đợi lát nữa lại đi ăn cơm, buổi trưa hôm nay chúng ta ăn KFC, thím đã gọi điện thoại cho bà cháu rồi." Chu Hồng có hơi sợ sệt nói: "Tìm thầy cô làm gì?"
Giang Nhu giải thích một câu, "Thím không phải đi cãi nhau với thầy cô, chỉ là hỏi những bạn học bắt nạt cháu ở đâu, chúng ta đi tìm người lớn của bọn nó họ lý luận."
Đều là trẻ con, thầy cô coi như giảng giải vài câu, trẻ con không thay đổi bọn họ cũng hết cách rồi, làm một mẻ khỏe cả đời tìm tới cửa, để cho bọn họ biết sợ.
Quả nhiên, sau khi Giang Nhu tìm tới giáo viên của Chu Hồng, ngược lại đối phương biết Chu Hồng bị bắt nạt, nhưng cô ta quản cũng vô dụng, những đứa nhỏ đó còn làm trầm trọng thêm, cảm thấy Chu Hồng là đồ mách lẻo.
Cô ta cũng rất đau đầu, cũng không thể dùng gậy đánh, con nít còn nhỏ, đánh hỏng rồi bọn họ có thể không đền nổi, hơn nữa những người lớn đó cũng không phải như Chu Kiến Uông Nhạn cái gì cũng không quản, sẽ đến trường học tìm giáo viên.
Sau khi biết ý đồ Giang Nhu đến, cô giáo báo ra địa chỉ của mấy học sinh bắt nạt Chu Hồng.
Giang Nhu dùng bút ghi lại, sau đó cùng Đổng Minh Minh dẫn hai đứa nhỏ rời đi, đi ăn KFC trước, sau đó dựa theo địa chỉ tìm tới nhà của những học sinh kia.
Ngày hôm nay tìm Đổng Minh Minh đến, một là cô ấy lái xe tiết kiệm thời gian, hai cũng là nhiều người an toàn một chút, một mình Giang Nhu dẫn theo hai đứa nhỏ tới nhà dễ khiến người ta coi thường.
Bởi vì vậy, sáng sớm Giang Nhu ra ngoài cố ý thay quần áo đẹp, còn trang điểm một hồi.
Nhà của những đứa trẻ này đều rất gần, trước tiên tìm một người học sinh là Diêm Tiểu Quân, ở bên cạnh xướng quần áo xưởng cũ, nghe nói xưởng quần áo cũ đã dời đi, có điều rất nhiều công nhân còn ở lại đây.
Nhà ở nhiều năm, trên bức tường màu trắng bị dính nước mưa dần ngấm vết bẩn, có chỗ còn tróc xuống. Cầu thang là xi măng, bên cạnh trên tay vịn rỉ sét loang lổ.
Người ở lầu hai, quẹo vào cầu thang là đến.
Lúc này là buổi trưa, cư dân xung quanh đều ở nhà, trong tầng nhà tràn ngập mùi thơm của cơm.
Giang Nhu dắt Chu Hồng gõ cửa, Chu Hồng dường như có hơi căng thẳng, siết c.h.ặ.t t.a.y cô.