Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 288



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đổng Minh Minh đi ở phía sau ôm An An ngủ say, không nhịn được đi lên trước nói với Giang Nhu: "Tớ phát hiện càng ở chung với cậu, lại càng thích cậu, nếu mẹ tớ cũng giống như cậu thì tốt rồi, khi còn bé tớ bị họ hàng bên cha tớ bắt nạt, bà ấy đều bảo tớ nhịn, ở trong mắt bà ấy, cha tớ xếp ở vị trí thứ nhất."

Nói tới chỗ này, trong lòng có chút sầu não, cô ấy vẫn cho là tuổi thơ của mình mười phân vẹn mười, bây giờ sau khi đánh vỡ ấn tượng về cha cô ấy, đột nhiên nhớ tới rất nhiều điều không thể tả giấu ở dưới sự hạnh phúc giả tạo.

Thì ra bắt đầu từ rất nhỏ, cô ấy cũng không quá hạnh phúc.

Sau khi mấy người xuống lầu, Giang Nhu ôm lấy An An ngủ sau, sau đó cùng Chu Hồng ngồi trên xe Đổng Minh Minh.

Tiếng xe ầm ầm ầm vang lên cũng truyền đến nhà Diêm Tiểu Quân ở lầu hai.

Mẹ của Diêm Tiểu Quân vốn còn muốn ngăn cha đứa nhỏ, nghe thấy tiếng không nhịn được mắng đứa con, "Sao con không biết nhìn người mà bắt nạt vậy? Loại đứa nhỏ xuất thân ở gia đình như vậy mà con cũng dám làm!"

Diêm Tiểu Quân bị đánh kêu oa oa, "Còn không phải học theo mẹ sao? Không phải mỗi ngày mẹ đều mắng mẹ Tiểu Lâm nghèo túng à? Ai biết nhà nó giàu chứ!"

"Mày thằng nhóc này."

Đổng Minh Minh dựa theo yêu cầu của Giang Nhu lái xe đến từng nhà, cả buổi trưa, chạy qua tất cả nhà của năm đứa nhỏ một chuyến.

Giang Nhu cũng không biết làm vậy có ý nghĩa lớn không, nhưng cô cảm thấy, sau này có thể để Chu Hồng không bị bắt nạt, buổi trưa này của mình không có uổng phí.

Sau đó, mãi cho đến năm mới, trên người Chu Hồng đều sạch sẽ, cũng cũng không còn vết thương mới nữa.

Việc này, Giang Nhu ngoéo tay hứa với cậu bé, không nói với bất kỳ kẻ nào, thuộc về bí mật nhỏ của cậu bé và cô.

Giang Nhu không muốn để cho Chu Kiến và Uông Nhạn hiểu lầm cái gì.

30 tết ngày ấy, trời vừa sáng Giang Nhu đã cùng Lê Hân ôm An An tới nhà xưởng, quy mô nhà xưởng còn rất lớn, ba người đi dạo ở bên trong một vòng, sau đó đi thẳng tới căn tin.

Đêm nay ngoại trừ công nhân ăn tết về nhà, người lưu lại cũng sẽ ăn ở căn tin, Lê Tiêu móc tiền, nói đêm nay mọi người nhất định phải ăn ngon.

Trong căn tin có rất nhiều người, công nhân bên trong đều mặc áo khoác trắng và đội mũ đầu bếp, nhìn rất ra dáng.

Trong căn tin rộng rãi, một đám người đang vây quanh nhìn gì đó. Giang Nhu ôm đứa nhỏ đến gần, sau đó nhìn thấy Lê Tiêu đang lắp TV ở bên trong, từng công nhân vây quanh anh đều nở nụ cười xán lạn.

Lê Tiêu cắm dây TV xong, sau đó cùng Chu Kiến ra bên ngoài lắp chảo vệ tinh.

Đi ra nhìn thấy Giang Nhu, trực tiếp nở nụ cười, ôm chảo vệ tinh đến gần, "Sao đến sớm vậy?"

Giang Nhu cũng cười, "Chưa từng tới, muốn tới sớm một chút nhìn thử."

Chu Kiến ở một bên ồn ào, "Lại đây lại đây, giới thiệu cho mọi người một chút, đây chính là bà chủ của chúng ta, sinh viên đại học G."

Những quản lý nhà xưởng vây quanh ở một bên tham gia trò vui, lập tức ồn ào vỗ tay, còn cùng hô lên: "Chào bà chủ!"

Xa xa công nhân đang bận rộn ở cửa sổ nhà bếp phía trước nghe thấy tiếng động, còn rướn cổ lên, hiếu kỳ xem thử.

Khiến Giang Nhu có hơi ngại.

An An trong lòng cô xem như rất quen thuộc với nơi này, bình thường cô bé thường tới nơi này với cha, uốn éo ở trong lòng Giang Nhu, trực tiếp leo xuống, sau đó kéo mẹ đi ngoài, trong miệng nói: "Ăn ngon."

Tay còn chỉ vào bên ngoài, "Có đồ ăn ngon."

"…"

Nhìn dáng vẻ, chỗ nào có đồ ăn ngon cô bé biết rõ.

Lê Tiêu lắp chảo vệ tinh xong, sau đó trực tiếp dẫn Giang Nhu và đứa nhỏ đi tới phòng làm việc của mình. Giang Nhu vốn muốn đi đến nhà bếp hỗ trợ, Lê Tiêu cau mày nói: "Em tới đó làm cái gì? Nóng chết, những người kia anh đều thanh toán tiền lương, lại không cho em tiền, ở lại đây."

Văn phòng của anh rất lớn, vào cửa là ghế sô pha và bàn trà, đi tiếp nữa là bàn gỗ tử đàn và tủ sách to, sau lưng còn treo một bức tranh sơn thuỷ.

An An vừa vào văn phòng đã tung hoành, bộp bộp chạy đến trên ghế sô pha, sau khi ngồi xong còn kêu Giang Nhu và dì lại đây ngồi.

Giang Nhu đi dạo ở văn phòng.

Lê Tiêu cầm cốc của mình và cốc một lần rót nước nóng cho các cô uống, còn hỏi Giang Nhu có muốn uống cà phê hay không.

Anh nghe nói uống cốc một lần có hại nên không cho Giang Nhu cầm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.