Nói rồi nhìn về phía Lê Hân ngồi ở bên cạnh Giang Nhu, "Em gái, anh thấy ngoại hình của em không tệ, có hứng thú tiến vào giới diễn viên hay không, nể tình quan hệ của anh với anh rể em, anh chắc chắn dốc hết tài lực nâng đỡ em, biết Vương Lỵ Lỵ không? Chính là của công ty bọn anh."
Lê Hân vội dùng sức lắc đầu.
Trước khi đi chị đã nói với cô ấy, sau này anh rể hẳn sẽ không lui tới với người này nữa, mặc kệ anh ta nói cái gì, cũng không cần để ở trong lòng.
Trần Phong thật lòng cảm thấy Lê Hân lớn lên rất đẹp, ngũ quan mỹ lệ, da dẻ trắng nõn, vóc dáng cũng không thấp, lại tút tát một chút, cũng không hề kém cạnh những ngôi sao lớn ở Hồng Kông.
Không nỡ vuột mất mầm móng tốt như thế, nhịn không được muốn nói tiếp vài câu, Giang Nhu trực tiếp đổi câu chuyện, "Ông chủ Trần, tôi nghe Lê Tiêu nói gần đây quan hệ vợ chồng của giám đốc Thường không tốt, có phải thật vậy hay không? Tôi còn từng ăn vài bữa cơm với vợ giám đốc Thường."
Quả nhiên vừa nghe đến đề tài này, Trần Phong có hứng thú, lập tức ngồi ngay ngắn lại, nói với Giang Nhu: "Đâu chỉ quan hệ không tốt, bây giờ cũng không về nhà."
Nói rồi chậc chậc vài tiếng, lắc đầu nói: "Tôi nghe nói, thằng nhãi đó gần đây chuyển tài sản, nếu cô có quan hệ tốt với vợ nó, tốt nhất nhắc nhở đối phương một tiếng, đừng để đến cuối cùng không có thứ gì, trắng tay ra khỏi nhà, biết cái gì là trắng tay ra khỏi nhà không? Chính là một chút tiền cũng không có còn bị đuổi ra khỏi nhà."
"Không phải tôi nhằm vào thằng nhãi đó, trước đây đã nhắc nhở Lê Tiêu rồi, thằng nhãi đó cũng không thành thật, phúc hậu như mặt ngoài, ỷ vào chị gái mình gả vào gia đình giàu có, lập tức xem thường những đồng nghiệp trước, còn tranh giành với vợ cũ và con của anh rể nó."
Con nhà giàu như Trần Phong, căm hận nhất chính là loại chuyện cha đẻ tìm mẹ nhỏ sinh em trai tranh giành gia sản với mình, đặc biệt là mẹ nhỏ còn có họ hàng dã tâm bừng bừng.
"Lê Tiêu nhà cô may là dứt ra sớm, nếu không sau này còn không biết xảy ra chuyện gì."
Còn nói không ít tin tức trong giới cho Giang Nhu, nói tới gia đình Đổng Minh Minh, nói người phụ nữ bên ngoài của cha Đổng Minh Minh lại mang thai, cha cô ấy tặng một hòn đảo cho người ta, "Đáng thương cho người vợ không biết cái gì, mỗi lần tham gia hoạt động ở bên ngoài còn khoe khoang chồng bà ta đối xử với bà ta rất tốt, không biết bao nhiêu người đang xem chuyện cười." Giang Nhu nghe xong, trong lòng khó chịu, nghĩ sau khi khai giảng hỏi thử Đổng Minh Minh có biết việc này hay không.
Ngồi xe lửa hai ngày, ngày 4 đến thành phố điện ảnh ở thành phố S, ngày 4 thành phố điện ảnh cũng không nghỉ hè, thậm chí không nhìn ra chút cảm giác thời đại nào, ngồi ở trong xe có thể nhìn thấy trên đường phố cổ phong cô vân, có rất nhiều người ăn mặc cổ trang đi tới đi lui.
Sắc trời hơi trễ, Trần Phong đưa bọn họ đến khách sạn nghỉ ngơi một đêm trước, sáng hôm sau mới đến trường quay quay phim.
Phó đạo diễn tự mình tiếp đãi bọn họ, sau đó bảo người ta đi hóa trang cho An An.
An An còn nhỏ, toàn bộ hành trình Giang Nhu và Lê Hân luôn ở bên.
Giang Nhu cũng không quá hiểu quy trình cụ thể, để Mạnh Dực đi trò chuyện tình hình với người ta.
Có điều nhìn từ toàn bộ đoàn phim, bất kể là quần áo hay là kiểu tóc, dường như đều rất nghiêm túc, chí ít không giống những bộ phim cổ trang ẩu tả mà Giang Nhu xem ở đời sau.
Ngũ quan của An An rất đẹp, ngay cả chuyên gia trang điểm nhìn thấy cũng thán phục, "Tôi cũng có xem chương trình cuối năm, lúc đó diễn viên nhí đã được quyết định rồi lại bởi vì bệnh thuỷ đậu mà không có cách nào tới, đạo diễn đang lo sốt vó, sau đó lúc xem chương trình cuối năm đã chọn trúng đứa nhỏ nhà cô, lúc đó tôi cũng ở đó, khỏi phải nói, rất giống diễn viên nữ của chúng tôi, mắt to, da trắng, vừa nhìn đã biết sống trong nuông chiều, khá là phù hợp với nhân vật, còn giống hơn đứa nhỏ được lựa chọn trước đó."
"Đạo diễn chúng tôi rất khó tính, dù là nhân vật nào cũng hao tốn sức lực tìm, phần diễn của đứa nhỏ nhà cô không nặng, nhưng nhân vật lại rất quan trọng, có một cảnh tái hiện lại câu chuyện kim ốc tàng kiều ghi lại trên dã sử, trong lịch sử Trần A Kiều là mỹ nhân, cũng không thể tùy tiện tìm một đứa nhỏ để diễn." .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
"Có điều đứa nhỏ nhà cô hơi nhỏ, đạo diễn vốn có ý tìm bé gái bảy, tám tuổi, nhưng có lớn hay không đều là dã sử nói, không có căn cứ xác thực, cũng có người nói là cùng tuổi, hai đứa bé không chênh lệch nhiều thực ra cũng được."
Giang Nhu cứ vừa nghe anh ta khen ngợi vừa trang điểm cho An An, còn làm tóc đẹp đẽ cho cô bé.