Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 293



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


An An da trắng, không cần trang điểm đậm, chỉ vẽ lông mày, trên mặt thoa một ít phấn.

Sau đó người phụ trách quần áo đưa tới một chiếc váy cổ trang tinh xảo, sau khi An An thay xong quần áo, thỏa dáng vẻ của một tiểu thư cổ đại, quả thực không khỏi quá đáng yêu.

Toàn bộ hành trình An An đều rất hiểu chuyện, bởi vì trước khi Giang Nhu đến có nói với cô bé, chúng ta tới quay phim.

An An đã rất quen thuộc với chụp ảnh, dù sao lớn đến như vậy, cha mẹ thường xuyên dẫn cô bé đến tiệm chụp ảnh chụp hình, có lúc mẹ còn mang tới một ít quần áo, sau khi đến tiệm chụp thì thay rồi chụp cho cô bé.

Đúng như chuyên gia trang điểm nói, cảnh diễn của An An không nặng, đạo diễn tốn ra hai ngày đã quay xong, có mấy cảnh là diễn viên nữ công chúa Quán Đào dẫn theo cô bé tiến cung, bị bà v.ú ôm vào trong ngực, sau đó bị Đậu thái hậu ôm.

Phân cảnh nặng nhất là cảnh kim ốc tàng kiều này, cậu bé diễn viên nhí nói sau này mình lớn lên nếu như cưới Trần A Kiều, sẽ xây một tòa lầu vàng giấu cô bé đi.

An An không có lời thoại, được diễn viên công chúa Quán Đào ôm, sau đó để cô bé đi chơi với Tiểu Hán Vũ Đế.

An An liếc cậu bé diễn viên nhí một cái, không có quá nhiều cảm xúc, mãi đến khi đối phương dắt cô bé, cô bé mới đi theo người ta.

Không biết còn cảm thấy đứa nhỏ này rất lạnh lùng, cao ngạo.

Có điều đạo diễn rất hài lòng, cảm thấy con gái của công chúa Quán Đào nhất định phải có chút tính khí.

Người ta thỏa mãn là được rồi, ngược lại quay xong, Giang Nhu mau chóng ôm cô bé rời đi, quay hai ngày, An An kiếm được một ngàn hai.

Trên đường trở về Trần Phong không đi cùng, có điều trước khi đi cho An An một bao lì xì dày.

An An lấy được tiền lì xì sau đó trực tiếp đưa cho mẹ, bởi vì ở trong ký ức của cô bé, tiền lì xì phải cho mẹ bảo quản.

Sau đó Giang Nhu cầm một ngàn hai đồng tiền và tiền lì xì mà An An kiếm được dẫn theo Lê Hân, trợ lý Mạnh đi vào thành phố ăn một bữa no nê. Trước khi đi Lê Tiêu còn đưa một chiếc điện thoại di động cho Giang Nhu, lúc ăn cơm, Giang Nhu gọi điện thoại cho anh.

Lê Tiêu bên trong điện thoại hỏi: "Quay xong rồi?"

Giang Nhu đút một miếng cá cho An An, "Ừ" một tiếng, "Ngược lại con gái anh từ đầu tới đuôi chỉ có một vẻ mặt, à không đúng, nhìn thấy người ta nói chuyện, con bé còn biết rướn cổ lên tò mò xem."

Cũng không biết lòng hiếu kỳ dồi dào này từ đâu ra. Lê Tiêu buồn cười lên tiếng, "Lúc nào trở về?"

"Ngày mai, hôm nay trời chiều rồi."

"Còn chưa xuất phát đúng không? Vậy em ở trong thành phố trễ thêm hai ngày, anh đang công tác ở thành phố B, đến lúc đó anh cùng về với em."

"Cũng được."

Lê Tiêu đã nói như vậy, Giang Nhu bèn dứt khoát dẫn mấy người An An ở lại thành phố S bắt đầu chơi, ăn đồ ăn ngon, cô nhóc chơi vui đến quên cả trời đất.

Buổi tối nghe nói sáng mai cha lại đây cùng về nhà, còn lắc đầu nói không cần cha.

Chọc Giang Nhu bật cười.

Có điều sáng hôm sau lúc Lê Tiêu lại đây, cô bé còn đang ngủ trên giường, vừa nghe thấy tiếng cha, lập tức bò dậy, vui vẻ gọi: "Cha ——"

Cực kỳ kích động.

Sau khi Lê Tiêu đến, nói chuyện với Giang Nhu, "Anh thấy chị hai em ở thành phố B, chị ấy bày quán vỉa hè ở cầu vượt, lúc đó trên người anh chỉ có năm trăm đồng tiền, bèn đưa hết cho chị ấy."

Giang Nhu nghe xong sững sờ, "Không phải chị ấy mang theo rất nhiều tiền từ trong nhà sao? Sao đến nông nổi bán quán vỉa hè?"

Lê Tiêu dừng một chút, giải thích: "Anh trò chuyện với chị ấy vài câu, lúc đó chị ấy định xuôi Nam tìm thành thị nhỏ sinh hoạt, vô tình phát hiện một đứa trẻ bị vứt bò trong thùng rác nhà vệ sinh ở trạm xe lửa, đứa trẻ bị vứt bỏ đó sứt môi, chị ấy dứt khoát ôm đứa nhỏ đi, sau đó đi thẳng tới thành phố B, hơn một nửa tiền đều tiêu cho đứa nhỏ làm phẫu thuật. Anh thấy khôi phục không tệ, có lẽ vì phẫu thuật sớm nên không khác gì đứa trẻ bình thường."

Lúc đó nguyên văn của chị hai cô là, ngược lại đời này cô ta cũng không định kết hôn nữa, đứa bé này chính là ông trời đưa cho cô ta, sau này hai mẹ con họ sẽ sinh sống thật tốt.

"Em cũng đừng lo lắng, anh thấy chị hai em sống rất vui vẻ, vừa bày sạp vừa trò chuyện với người buôn bán bên cạnh, chị ấy còn mua một căn nhà nhỏ cũ ở gần đấy, có chỗ ở, một ngày có thể kiếm hơn một trăm, cô bé đó không chênh lệch An An nhiều, rất ngoan ngoãn."

Lúc đó anh muốn lấy cái kẹp tóc xem, đứa bé đó cũng không cho, bắt anh trả tiền trước.

Giang Nhu rơi vào trầm tư, gật đầu, "Vậy thì tốt."

Cô cho rằng dựa vào tính tình mạnh mẽ của chị hai, nhất định sẽ lăn lộn rất tốt, nhưng bây giờ xem ra dường như chị ấy cũng sống rất thỏa mãn, thanh thản.

Là gia đình ban đầu đưa chị ấy vào con đường cùng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.