Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 301



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nói tới đây, trên mặt Lê Tiêu lộ ra vẻ mặt căm ghét, "Con trai của ông ta là bác hai của anh, từ nhỏ đã dụ cha anh nghe theo ông ta, trộm cắp lừa gạt, sau khi lớn lên lại nhiễm thói đánh bạc nghiện rượu."

Giang Nhu không rõ, "Tại sao ông ta phải làm như vậy? Không phải đều là anh em ruột sao?"

Lê Tiêu khẽ xì, "Gì mà anh em ruột, anh em ruột ở trước mặt lợi ích chẳng đáng là gì, nhà ông nội của anh có năm đứa con, bốn đứa con trước đều là con trai, nghèo muốn chết, hai anh trai lớn tuổi đều bị bọn họ chiếm lấy chỗ tốt, đến phiên ông ta và ông nội anh gần như cũng không còn gì, ông ta muốn được làm con nuôi, nhưng ông cố anh không coi trọng ông ta, cảm thấy ông ta lòng dạ nhiều, nuôi không được."

Giang Nhu trầm mặc, cô từng nghe nói không ít về họ hàng, nhưng người ác độc như vậy thì chưa từng thấy, bởi vì không được nhận làm con nuôi nên trút hết oán hận lên người vô tội.

Cô biết cha ruột Lê Tiêu. Đời trước ông từng được nhắc tới trong tài liệu, đúng là từ nhỏ đã không học hành, nhiễm rất nhiều thói xấu.

Nếu không phải bởi vì anh có một người cha như vậy, vận mệnh đời trước của anh thực ra không giống vậy.

Bây giờ ở trong cái nhìn của Lê Tiêu, hết thảy đều đã trôi qua, cuộc sống bây giờ rất tốt.

Nhưng anh căn bản không biết, đời trước anh và An An đến cùng đã trải qua cái gì.

Lê Tiêu còn cười, "Có vài nơi ở thị trấn bị phá dỡ, bọn họ nghĩ một ngày nào đó nhà chúng ta có thể cũng sẽ phá dỡ nên muốn chiếm trước, việc này không biết làm sao lại truyền tới tai Lâm Mỹ Như, bà ta còn dẫn vợ Hà Văn Hoa chạy tới làm ầm lên."

Trong lòng chỉ cảm thấy trào phúng, anh cũng không phải đã chết, vậy mà những người này đã bắt đầu nhìn chòng chọc nhà của anh.

Giang Nhu tức giận trừng anh, "Anh còn cười được?"

"Anh làm gì mà không cười được? Nhà kia cho dù anh tặng người ta cũng sẽ không cho bọn họ."

Lê Tiêu và Giang Nhu đều không coi việc này là chuyện to tát gì, không nghĩ tới sau một thời gian ngắn, con gái của bác Lê Tiêu lại dẫn bạn trai đến tìm Lê Tiêu, còn vênh vang đắc ý đòi anh thu xếp công việc. Ngày đó đúng lúc là Chủ Nhật, Giang Nhu ôm An An đến nhà xưởng tìm Lê Tiêu.

Lúc mười một giờ, Lê Tiêu đang chuẩn bị tan làm sớm dẫn hai mẹ con các cô đi ra ngoài ăn, không nghĩ tới trợ lý Mạnh lại tới nói chỗ phòng bảo vệ có một đôi nam nữ, nói là họ hàng của anh.

Lê Tiêu không nghĩ ra mình có họ hàng gì, nhíu mày, lúc dẫn Giang Nhu và An An lái xe đi ra ngoài, ở cửa bảo vệ liếc mắt nhìn, sau đó thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Nam nữ trẻ tuổi đang mặt đối mặt cười nói cái gì, nhìn thấy một chiếc xe lại đây, còn theo bản năng nghiêng đầu qua liếc mắt nhìn, cô gái nhìn thấy Lê Tiêu, lập tức nhận ra, "Lê Tiêu?"

Sau đó hơi không thể tưởng tượng được nhìn người, cô ta biết bây giờ Lê Tiêu sống rất tốt, nhưng không nghĩ tới lại tốt như vậy, còn lái xe hơi.

Lê Tiêu cũng nhận ra người, nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó dời tầm mắt, đạp chân ga rời đi.

Cô gái không nghĩ tới anh có phản ứng này, đuổi theo "Ai ——" một tiếng.

Chờ xe biến mất không thấy, chàng trai phía sau cô ta không nhịn được oán giận, "Không phải em nói quan hệ họ hàng tốt sao? Sao lại đối xử với em như vậy?"

Cô gái cả giận nói: "Ai biết anh ta vong ân phụ nghĩa như thế."

Lê Tiêu lái xe được một khoảng, Giang Nhu đột nhiên bảo anh dừng lại, không xác định hỏi: "Phía trước có phải là vợ Tào Vượng không?"

Không phải ký ức của Giang Nhu quá tốt, mà là lúc trước cô có ấn tượng quá sâu sắc đối với mẹ ruột của Tào Vượng, thậm chí đối với vợ của Tào Vượng cũng có ấn tượng rất sâu sắc, vừa nhìn thấy người đã nhận ra.

Nhưng lần này không thấy bà cụ đó, chỉ có người phụ nữ dẫn theo hai đứa bé, vẻ mặt mờ mịt sốt ruột đi ở trên đường, dường như đang tìm kiếm cái gì.

Lê Tiêu dừng xe đến trước mặt ba mẹ con, Giang Nhu quay cửa kính xe xuống hỏi: "Là vợ Tào Vượng à? Tôi là Giang Nhu, cô còn có nhớ tôi hay không?"

Vợ Tào Vượng nhìn thấy Giang Nhu và Lê Tiêu, lập tức nhận ra, trên mặt lập tức kích động lên, cô ta từng nghe chồng nhắc tới, bây giờ anh ta theo ông chủ Lê làm việc, "Nhớ nhớ, bây giờ hai người là ông chủ và bà chủ của chồng tôi, tôi đang muốn tìm Tào Vượng."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.