Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 303



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Người đàn ông đứng bên cạnh cô ta lập tức kéo quần áo của cô ta, ả dường như nghĩ tới cái gì, vội nói: "Đúng rồi, bạn trai tôi cũng có phần, anh ấy là sinh viên hệ chính quy, có thể đi vào nhà xưởng của các anh cũng coi như đã hạ mình, nhà xưởng các anh hẳn là không có sinh viên hệ chính quy nhỉ, lương anh ấy ít nhất một tháng cũng phải 8000, ngoại trừ cái này, anh còn phải thu xếp nơi ở cho chúng tôi, chúng tôi không muốn ở ký túc xá."

Thấy cô ta dừng lại, Lê Tiêu hỏi: "Nói xong chưa?"

Cô gái do dự, "Để tôi suy nghĩ thêm."

Lê Tiêu đánh gãy cô ta, "Không cần suy nghĩ, nói xong cũng có thể cút rồi."

Cô gái sững sờ, "Anh có ý gì? Một ông chủ lớn của một nhà xưởng như anh, sắp xếp công việc cho chúng tôi cũng không được sao?"

Nói xong cả giận nói: "Anh quên lúc trước ai cho nhà anh mượn tiền hả? Tiền của nhà các anh đều bị cha anh xài hết, nếu không có ông nội tôi, ông nội anh có thể chôn cất được không? Anh đối xử với ân nhân như thế à?"

Lê Tiêu nghe xong lời này, trào phúng mở miệng, "Có ân? Tại sao không nói ông nội tôi mới vừa chôn cất thì nhà các người đã dọn sạch nhà tôi hả?"

Anh còn nhớ, lúc đó Lâm Mỹ Như ngồi ở trong sân khóc, lúc bà ta mới vừa kết hôn, chiếc vòng vàng bà nội đưa cho bà ta không thấy, sau đó anh thấy ở trên tay mẹ Lưu Hiểu Mai.

"Biết tiền học đại học của cô từ đâu ra không? Là ngấm ngầm mưu tính từ nhà chúng tôi đấy."

"Đừng nói cái gì cô cũng không biết?"

Lưu Hiểu Mai nghe xong sắc mặt khó coi, "Sao có thể nói như vậy? Không phải lo lắng nhà các anh không trả nổi sao?"

Người bạn trai bên cạnh cô ta cau mày, "Cho dù không nhắc tới họ hàng, chúng tôi dù gì cũng là sinh viên đại học, trong xưởng các anh có sinh viên đại học không?"

Lê Tiêu nghe xong cười, "Thật sao? Lợi hại như vậy tìm tôi làm gì? Đến công ty lớn làm đi?"

"Ai, anh cái người này, chúng tôi để mắt anh mới tới đấy."

Lê Tiêu cười gằn, "Không cần." Tính tình chàng trai còn rất lớn, nghe nói như thế, trực tiếp kéo tay bạn gái xoay người rời đi, cô gái có chút không vui, còn muốn nói tiếp cái gì, chàng trai trực tiếp hất tay cô ta ra tự mình đi, "Anh cũng không tin, không có anh ta anh lại không tìm được việc làm."

Cô gái thấy thế, không thể làm gì khác là đành sốt ruột đi theo.

Vợ Tào Vượng ở đối diện có chút lúng túng ngồi ở đó, cảm thấy nghe được chuyện gì không tốt lắm.

Giang Nhu vẫn rất bình tĩnh, rót nước cho cô ta, quay đầu hỏi Lê Tiêu, "Gọi điện thoại cho Tào Vượng chưa?"

Lê Tiêu gật đầu, "Tới ngay đây."

Đợi một lúc, Tào Vượng còn chưa lại đây, đồ ăn đã lên vài món, Giang Nhu bảo mọi người ăn trước, hai đứa bé cũng không biết đã đói bụng bao lâu, cái bụng vẫn luôn kêu ục ục.

Vợ Tào Vượng sợ bọn họ ghét mình bẩn, bèn gắp món ăn vào trong chén hai đứa nhỏ, bảo bọn nhỏ ăn trong chén.

An An thấy hai anh trai tự mình ăn, cũng muốn tự ăn, Lê Tiêu không có nghe, ôm cô bé lên chân mình ngồi, một muỗng lại một muỗng, An An phồng mặt, nhưng vẫn há mồm ăn.

Vợ Tào Vượng ở đối diện nhìn An An nuôi tới béo trắng, cô ta còn nhớ ban đầu ở bệnh viện thấy An An, lúc ấy cô bé đã được nuôi rất tốt, không nghĩ tới mấy năm trôi qua, đứa nhỏ này lớn lên càng ngày càng đẹp, so với con trai cô ta, rõ ràng trông con cô ta lớn hơn một chút nhìn nhưng gầy yếu hơn rất nhiều.

Nghĩ tới đây, con mắt hơi ửng hồng, cảm thấy mình bạc đãi đứa nhỏ.

Lúc Tào Vượng lại đây, hai đứa con của anh ta đã ăn xong một chén cơm, Giang Nhu bảo Lê Tiêu múc thêm một chén cho đứa nhỏ.

Lê Tiêu vừa trở về ngồi xuống, Tào Vượng vào đến cửa, nhìn thấy mẹ con ba người, không nhịn được cau mày, "Mấy người không phải ở quê nhà sao? Chạy tới nơi này làm gì?"

Giọng điệu có chút không tốt.

Anh ta đang bận bịu, nhận được điện thoại của ông chủ còn tưởng rằng là chuyện quan trọng gì, không nghĩ tới là bọn họ đến đây, quả thực là gây thêm phiền phức cho anh ta.

Vợ Tào Vượng nghe xong con mắt đỏ lên, "Anh lại không gửi tiền cho tôi, chúng tôi ở nhà đến cơm cũng không ăn đủ no, tôi không tìm anh thì tìm ai?"

"Thằng cả đã sớm nên đi học, mẹ nói anh ở bên ngoài có bản lĩnh, nhưng ba mẹ con chúng tôi còn khổ hơn trước đây, tôi không đến đây, hai đứa bé làm sao bây giờ?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.