Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 319



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cuối cùng cúp điện thoại, Giang Nhu không nhịn được hỏi cô ấy làm sao vậy?

Vẻ mặt Lê Hân khó hiểu nói: "Lôi Lôi nói em học thật tốt, sau này có cơ hội gặp lại, em ấy rất cảm kích sự chăm sóc từ đó tới nay của em, hi vọng đừng quên em ấy."

Lông mày nhíu lại lần nữa, "Tại sao em ấy nói với em những câu nói này? Nghe như là sau này không gặp nhau vậy."

Giang Nhu im lặng một hồi.

Lê Tiêu ngồi ở bên cạnh cũng quay đầu sang liếc mắt nhìn.

Giang Nhu lập tức cười nói: "Vậy có khi là chúc mừng năm mới, hi vọng tình bạn của các em vẫn trường tồn."

Lê Hân gật gù, xem như tiếp nhận lời giải thích này.

Mười hai con giáp trên ti vi lóe lên một cái rồi biến mất, sau khi kết thúc không bao lâu, chương trình cuối năm lại bắt đầu.

Cũng chính là lúc này, bên ngoài có người phóng pháo hoa. Pháo hoa óng ánh chiếu sáng cả bầu trời đêm, An An cũng không xem TV, chạy đến trên ban công ngẩng đầu nhỏ, trong miệng phát ra tiếng thán phục, "Oa oa ——"

Pháo hoa đủ mọi màu sắc nở rộ từng đóa ở trong bầu trời đen kịt, đầu cô nhóc lóe ra ý nghĩ kỳ diệu, há to mồm nói: "Giống như pizza mẹ làm!"

"Còn giống kẹo que cha mua cho con!"

Lê Hân nhìn pháo hoa đầy trời, tâm trạng có chút phức tạp, phát ra một câu cảm khái nói: "Thật đẹp."

Mấy năm trước cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống cuộc sống như thế, cũng không biết tại sao, cô ấy luôn cảm thấy cuộc đời của cô ấy đáng lẽ không hạnh phúc như thế.

Có lẽ tổn thương trước đây từng trải qua vẫn luôn không biến mất.

Lê Tiêu đứng trên ban công gọi điện thoại, An An đưa tay ra đòi ôm, "Cha giơ cao cao."

Lê Tiêu ngồi xổm người xuống một tay ôm lấy cô bé, An An vặn người qua cười nhìn Giang Nhu, bàn tay nhỏ chỉ bầu trời, "Mẹ xem ——"

Pháo hoa xa hoa rọi sáng khuôn mặt cô bé và Lê Tiêu, Giang Nhu nhìn khuôn mặt tương tự của cha và con gái, không nhịn được khẽ nở nụ cười, "Thấy được, rất đẹp."

An An cười càng vui vẻ.

Giống như thông lệ thường ngày, một nhà bốn người xem xong chương trình cuối năm thì mới đi ngủ.

Bởi vì ngủ muộn hơn bình thường, một nhà ba người nằm ở trên giường lập tức ngủ thiếp đi. Nửa đêm lúc điện thoại của Lê Tiêu vang lên, Giang Nhu còn tưởng rằng trời đã sáng, mơ màng mở mắt ra. Lê Tiêu ngồi dậy, cầm điện thoại di động đến bên cửa sổ nhận cuộc gọi, cũng không biết nghe thấy cái gì, còn vén màn cửa lên liếc nhìn bên ngoài.

Sau khi Lê Tiêu cúp điện thoại trở lại bên giường mặc quần áo, thấy anh giống như muốn đi ra ngoài, Giang Nhu ngồi dậy hỏi: "Làm sao vậy?"

Lê Tiêu không nghĩ tới Giang Nhu tỉnh rồi, vội nói: "Làm phiền đến em hả?"

Giang Nhu lắc đầu một cái, hỏi một lần nữa, "Ai gọi điện thoại?"

Lê Tiêu cũng không che giấu cô, nói thẳng: "Ở cổng bảo vệ, đứa con lớn của Tào Vượng chạy tới, nói mẹ thằng bé bị bà nội nó đẩy ngã trên đất chảy máu, nó không biết tìm ai nên chạy tới tìm anh."

Giang Nhu nghe xong sững sờ, "Bọn họ không về nhà đón năm mới à?"

Lập tức lại nghĩ đến, "Nơi này cách nhà xưởng cũng không tính là gần, một mình thằng bé chạy tới hả? Còn là hơn nửa đêm, vậy cũng quá nguy hiểm."

Tuy rằng bình thường Lê Tiêu lái xe đi nhà xưởng chỉ tốn khoảng mười phút, rất gần, nhưng nếu như đi bộ e rằng phải ba mươi, bốn mươi phút.

Lê Tiêu: "Tào Vượng về nhà nhưng vợ anh ta không trở về, không nghĩ tới mẹ của Tào Vượng cũng không trở về."

Giang Nhu nghe xong không biết nói cái gì cho phải, thực là, cuối năm lại ầm ĩ như thế.

Nghĩ đến Lê Tiêu mới nãy nói chảy máu, trong lòng cô có chút bất an, ngồi dậy vén chăn lên, "Em đi với anh."

Nói rồi cũng mặc quần áo vào.

Lê Tiêu thấy cô không chút do dự, trong lòng mềm nhũn, "Em ngủ tiếp đi, một mình anh là được."

Giang Nhu không có nghe, "Vẫn nên cùng đi, em sợ một mình anh không ứng phó được."

Nói rồi cầm lấy điện thoại di động của anh bấm 120. Lê Tiêu thấy cô thật sự muốn đi, bèn tìm áo khoác lông cho cô, tuy rằng mùa đông ở phía nam không quá lạnh nhưng buổi tối vẫn nên chú ý giữ ấm.

Giang Nhu cúi người xuống cẩn thận từng li từng tí ôm An An đang ngủ, chuẩn bị đưa đến phòng Lê Hân.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng Lê Hân ra, phát hiện giờ này cô ấy vẫn không ngủ, mở đèn bàn đang đọc sách. Nhìn thấy cửa mở ra, cô ấy nhanh tay lẹ mắt muốn tắt đèn, Giang Nhu tức giận nói: "Sao muộn như vậy còn chưa ngủ? Ngủ mau nào."

Lê Hân vội cởi quần áo chuẩn bị lên giường, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy ạ?"

Giang Nhu cũng nhẹ giọng nói: "Chị với cha con bé đi ra ngoài một chuyến, em ngủ chung với nó một đêm, anh chị ráng về sớm một chút."

Lê Hân gật đầu, chui vào trong chăn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.