Thím Vương nói rất chính xác, không qua mấy ngày Lâm Mỹ Như đã gọi điện thoại đến tìm Lê Tiêu, còn gọi thẳng tới văn phòng của anh.
Lúc đó, một nhà ba người đang đi chợ, bình thường Lê Tiêu đều sẽ cố gắng xử lý xong sớm mọi việc, sau đó buổi chiều rời đi sớm một chút, ngày hôm nay anh tới trường mẫu giáo đón An An trước, hội họp ở chợ với Giang Nhu.
Anh đặt An An lên vai chơi cưỡi ngựa, Giang Nhu đi ở phía trước, đang nghiêng đầu nhìn chung quanh, một nhà ba người chính là hình ảnh thu nhỏ trong những người dân bình thường.
Sau đó điện thoại trên người anh vang lên, Giang Nhu quay đầu qua liếc mắt nhìn.
Lê Tiêu buông An An ra.
An An không muốn đi xuống, hai cái chân nhỏ còn tách ra, cô bé mang giày mới mẹ mua trên chân, chê trên đất dơ.
Giang Nhu nhìn mà buồn cười, đi tới đưa tay muốn ôm đứa nhỏ.
Lê Tiêu thấy tay cô xách đồ ăn, không cho, tự mình một tay ôm lấy đứa nhỏ một tay cầm điện thoại di động.
Sau khi lấy điện thoại di động ra, nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó đi vào trong góc không người ở cách đó không xa.
Chợ quá lớn, người lại nhiều, rất dễ tách ra, Giang Nhu bèn đi theo phía sau anh.
Điện thoại của Chu Kiến gọi tới, nói thím Lâm gọi điện thoại tới phòng làm việc, hỏi anh có muốn nhận hay không?
Lê Tiêu nhận, đầu bên kia rất nhanh đã vang lên tiếng nói của Lâm Mỹ Như, người còn chưa nói, trước hết nghe thấy tiếng khóc của bà ta, bà ta biết con trai mình ở một đầu khác, bắt đầu nghẹn ngào khóc lóc kể lể mình sống không tốt, nói người nhà họ Hà bắt nạt bà ta thế nào, mình lại đáng thương ra sao.
Lê Tiêu lòng như nhỏ nước, nghe xong cũng không có cảm giác gì, có thể là bình thường đã thấy Giang Nhu cưng chiều An An thế nào, lại thấy thím Thạch vì tìm Đại Bằng chịu nhiều cực khổ, khiến anh dần dần có cảm nhận cụ thể về hình tượng người mẹ, lại nhìn Lâm Mỹ Như, anh thậm chí hoài nghi bản thân rốt cuộc có phải con ruột hay không.
Đương nhiên, anh cũng chỉ tùy tiện nghĩ thôi, anh lớn lên giống cha anh như thế, không thể nào không phải con ruột được, chỉ có thể nói anh không có duyên cha mẹ gì. Lê Tiêu không có tức giận, nói thẳng: "Không nói nữa thì tôi cúp máy."
Lâm Mỹ Như trong điện thoại nghẹn lại, biết việc này anh làm được, lập tức nói: "Mẹ muốn ly hôn, nhưng bọn họ không muốn, con có thể trở về một chuyến hay không?"
"Ly hôn?"
Lê Tiêu nghe vậy trực tiếp nở nụ cười, "Ly hôn rồi sau này Hà Văn Hoa làm sao hiếu kính bà?"
Nghe nói như thế, Lâm Mỹ Như có chút chột dạ, nhưng vẫn mặt dày nói: "Không phải còn con sao?"
Bà ta cũng không ngốc, con trai của mình phát đạt, bây giờ còn là ông chủ lớn, mấy đứa con riêng gộp lại cũng không sánh nổi.
Lê Tiêu "Xì" một tiếng, "Tuyệt đối đừng, cho tới bây giờ tôi cũng không coi bà là mẹ, ở trong lòng tôi bà chính là mẹ của Hà Văn Hoa, vẫn để cho anh ta hiếu kính bà thật tốt đi, tôi cũng sẽ không trở về, bà sống có tốt hay không tôi không hề quan tâm chút nào, tự bản thân chịu đựng đi."
Cảm thấy bà ta thực sự có suy nghĩ kỳ lạ.
Lâm Mỹ Như vừa nghe lời này lập tức cuống lên, "Làm sao con có thể nói lời như vậy? Mẹ là mẹ ruột của con, con biết ban đầu lúc mẹ sinh con khó khăn biết bao…"
Đầu dây bên kia dường như còn muốn nói thêm gì nữa, Lê Tiêu trực tiếp lạnh mặt cúp điện thoại.
Anh xoay người, nhìn thấy Giang Nhu đứng ở phía sau cách đó không xa, bèn ôm đứa nhỏ đi tới, "Còn cần mua cái gì không?"
Giang Nhu thấy sắc mặt anh dường như không tốt, tưởng ở trên phương diện làm ăn nên không có hỏi nhiều.
"Lại mua ít thức ăn đi, thuận tiện mua cái bô nhỏ cho An An, đặt ở trong căn phòng của con bé."
Mấy ngày nay Giang Nhu cố gắng để An An phân giường ngủ, hiện giờ tuổi mụ của An An đã năm tuổi, rất thông minh, cũng hiểu phân chia nam nữ. Giang Nhu bình thường dạy cô bé những sự khác biệt giữa nam và nữ, ví dụ như không thể bị người ta chạm thân thể lung tung, ở trường học lúc nghỉ trưa không thể ngủ chung với con trai, đi nhà vệ sinh không thể bị người ta nhìn… vân vân, bây giờ cô bé đã có ý thức rồi.
Giang Nhu cảm thấy có thể để cho cô bé ngủ một mình, lúc nhỏ mình cũng ngủ một mình từ rất sớm. Cha mẹ cô nói cô ba, bốn tuổi đã ồn ào đòi có phòng của mình.