Đứa nhỏ Giang Nhu này, mỗi mùa tết lại gửi đến một bao đồ ăn đồ mặc, mỗi tuần còn gọi điện thoại hỏi thăm tình trạng sức khỏe bọn họ, không biết săn sóc cỡ nào. Nào giống con gái con rể bà ấy, ngày lễ ngày tết không trở về thì thôi đi, còn gọi điện thoại bảo bà ấy mua ít gà và trứng gà ở nông thôn đưa tới, bọn họ muốn tặng cho lãnh đạo.
Ở trong mắt hàng xóm chung quanh, con gái con rể bà ấy có tiền đồ, bà ấy và ông Vương hưởng phúc, chỉ có trong lòng bà ấy biết, bận tâm càng nhiều, cuối cùng vẫn là hưởng phúc của Giang Nhu và Lê Tiêu.
Vì thế biết cả nhà Giang Nhu Lê Tiêu sắp quay về, bà ấy mua rất nhiều trứng gà và gà, còn mua nhiều hơn của con rể con gái, quyết định coi Giang Nhu như con gái ruột, có ruột thịt hay không, ai đối tốt với bà ấy, bà ấy sẽ đối tốt với người đó.
An An rất thích thím Vương, ở trong ấn tượng của cô bé không có bà, rất nhiều bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đều có ông bà, cô bé cho rằng thím Vương chính là bà nội cô bé, cực kỳ ỷ lại, cuối cùng trực tiếp ngồi vào trong lòng thím Vương để bà ấy đút cô bé ăn.
Ăn xong, thím Vương còn mở ti vi xem phim hoạt hình, buổi trưa An An cũng ngủ ở nhà thím Vương, chăn trong nhà còn đang sưởi, không có cách nào ngủ.
Buổi chiều, Lê Tiêu cầm d.a.o bổ củi đi ra ngoài, nói là chặt ít củi về đốt.
Giang Nhu bèn qua nhà bên cạnh đánh thức An An, sau đó dẫn cô bé và Lê Hân đi thị trấn dạo. Bọn họ đi tới hai siêu thị mới mở trong thị trấn, trong siêu thị bán rất nhiều đồ, nhưng không cách nào so sánh được với siêu thị tỉnh G, chỉ mua một ít nguyên liệu gia vị.
Khi đang xem gia vị, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm kinh ngạc, "Giang Nhu ——"
Giang Nhu theo bản năng quay đầu lại xem, sau đó nhìn thấy phía sau cách đó không xa có một người phụ nữ đứng ôm đứa nhỏ, tóc của người phụ nữ được chải ra sau, lộ ra cái trán rộng lớn, cô ta ôm một cậu nhóc giống cô ta sáu, bảy phần, cũng là người đầu to.
Bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữ trung niên, người phụ nữ cầm rổ trong tay, đang cầm một chai nước tương, thấy cô ta gọi người, cũng nhìn lại, vẻ mặt hơi kinh ngạc, hỏi một câu, "Sao thế, là người quen của con à?"
Con mắt đánh giá Giang Nhu các cô.
Giang Nhu nhíu mày, nhận ra đối phương là bạn học cũng là đồng hương của mình, cô còn nhớ lúc trước mình mới vừa xuyên tới không bao lâu, người này cùng một người bạn nữ tên là Trương Bình tới nhà thăm cô. Chỉ có điều biểu hiện của người này rất quái gở.
Nếu như nhớ không lầm, người phụ nữ này hình như tên Hoàng Thanh Thanh gì đó.
Con mắt Hoàng Thanh Thanh chăm chú nhìn Giang Nhu, nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn và mái tóc đen dài được chăm sóc rực rỡ của cô, trên tay ôm đứa nhỏ còn đeo hai chiếc nhẫn, bàn tay kia vừa trắng vừa mềm, vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc chân tay, hoàn toàn khác bàn tay thô ráp khô nứt của mình.
Nhìn tới đây, Hoàng Thanh Thanh theo bản năng co cánh tay ôm đứa nhỏ của mình, dường như muốn che giấu một chút.
Trên mặt cười có chút miễn cưỡng, "Không phải cô tới phía Nam sao?"
Giang Nhu nhìn người, nghĩ đến là bạn học cũ của mình, bèn gật đầu, "Đúng, năm nay trở về thăm quê."
Hoàng Thanh Thanh mím môi, dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên chua sót không thôi hỏi: "Tôi nghe nói bây giờ chồng cô kiếm được rất nhiều tiền, hình như mở một nhà xưởng, một năm mấy trăm ngàn nhỉ?"
Nhớ năm đó cô ta biết Giang Nhu bỏ học theo một tên lưu manh, trong lòng rất trào phúng xem thường, cảm thấy đời này Giang Nhu cũng chỉ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ quanh quẩn ở trong thị trấn, không nghĩ tới cuối cùng người quanh quẩn ở trong thị trấn chính là mình, Giang Nhu không chỉ thi đậu đại học, chồng cũng có tiền đồ.
Trước đây rất nhiều bạn học cùng cười nhạo Giang Nhu, bây giờ đều biến thành khen cô, khen cô thông minh tinh mắt, vứt bỏ gia đình hút m.á.u thật xa, tìm chồng cũng có bản lĩnh, ai có thể nghĩ tới tên lưu mạnh từng có danh tiếng cực tồi tệ còn có thể có ngày hôm nay?
Giang Nhu nghe nói như thế, đang chuẩn bị khiêm tốn nói không có, vậy mà An An trong lòng cô lại vô cùng tự hào nói: "Chứ sao nữa ạ, cha cháu mở hai nhà xưởng, sang năm còn sắp mở công ty, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền."
"…"
Giang Nhu vội vàng che miệng của cô bé, lúng túng cười nói: "Không có không có, con nít không hiểu chuyện, nói bậy."