Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 61



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giang Nhu làm nhiều món ăn như vậy vốn còn lo lắng ăn không hết, nghĩ có cần kêu Chu Kiến lại cùng ăn hay không.

Lê Tiêu lười đi một chuyến, "Một mình anh có thể ăn hết."

Được rồi, vậy hai người bọn họ ăn thôi, dù sao bây giờ trời không nóng, ăn không hết để đến sáng mai tiếp tục ăn.

Cuối cùng, hai người quả thật ăn hết, nhưng cũng cực kỳ no, Giang Nhu đi dạo hơn mười phút trong sân mới tiêu đồ ăn một chút.

Khi cô đi dạo ở trong sân, Lê Tiêu đã lắp đặt ổ khóa mới mua lên cửa, sau đó quét một lớp sơn dầu lên cánh cửa mới, mở cửa đóng cửa thử, vừa khít.

Cửa dùng tấm ván gỗ dày, bên trên được anh khắc lại hoa văn, trông còn rất đẹp, anh còn dùng gỗ thừa làm hai cái móc treo màn.

Tuy rằng bây giờ thời tiết mát mẻ một chút, nhưng Giang Nhu cũng không có thu màn về, cô cứ lo lắng nửa đêm có sâu bò lên trên giường, mấy ngày hôm trước chợt nghe thím Vương nói chú Lâm ở đằng sau nửa đêm bị con rết cắn.

Không nói cái khác, chính Giang Nhu cũng không chịu nổi vừa đến nửa đêm trong nhà lại có tiếng dế mèn kêu, khiến người ta đau đầu, điều quan trọng là ban ngày cô tìm khắp nơi, tìm như thế nào cũng không thấy.

Rất lo một ngày nào đó khoan lên tận giường.

Lê Tiêu lắp đặt cửa xong cũng không nghỉ ngơi, chuyển công cụ trong sân đến dưới cây đèn trong nhà chính, bắt đầu làm nôi cho đứa nhỏ.

Bên cạnh anh còn đặt một cái ghế, bên trên là giấy bút, Giang Nhu sợ anh làm quá xấu, vẽ kiểu dáng cho anh, nhưng cô chỉ vẽ hình dạng chung chung, cụ thể còn cần tự anh nghiên cứu.

Cho nên anh vừa làm vừa tự vẽ, vẻ mặt im lặng nghiêm túc.

Đều nói ngọc đẹp trước đèn, người đẹp dưới trăng, trong khoảnh khắc Giang nhu đến gần, bỗng cảm thấy anh dưới ánh đèn hình như cũng càng đẹp.

Lông mi thật dài ở trên khuôn mặt tuấn mỹ hợp lại thành bóng, mũi cao ngất, môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt tinh xảo ở dưới ngọn đèn chiếu lúc sáng lúc tối, có khi làm cho người ta thấy không đủ rõ ràng.

Anh hơi cong người lại, nửa người trên, áo sơ mi bị nhét vào trong quần, có vẻ lưng anh gầy, áo sơ mi dài tay áo bị anh xắn lên, đường cong cánh tay tuyệt đẹp, phía dưới chân dài gập một chân lại dẫm lên trên băng ghế dài, một cái chân tùy ý duỗi ra rơi xuống đất, vô cùng thon dài.

Giang Nhu ôm bụng cũng không nhẫn tâm quấy rầy anh, bèn vòng qua anh đi vào phòng bếp.

Bận rộn đến mười giờ, hai người nằm ở trên giường.

Buổi trưa Giang Nhu ngủ một giấc hơi dài, lúc này không có buồn ngủ, bèn hỏi Lê Tiêu chuyện ban ngày ăn cơm. Thật ra cô rất tò mò với mấy người anh em của anh, theo như người anh trong đồn công an nói về quê hương của anh lúc trước, danh tiếng của Lê Tiêu ở trong ấn tượng của hàng xóm không phải tốt lắm, nhưng ở trong mắt bạn bè, đều nói anh là một người rất trượng nghĩa, đáng tin.

Tuổi lớn hơn anh đều nguyện ý làm đàn em của anh.

Lê Tiêu không phải người nói nhiều, dù cho ở chung với mấy người bạn, anh nói cũng không quá nhiều.

Nhưng bây giờ Giang Như không sợ anh lắm, thấy anh không lên tiếng, không nhịn được hỏi nhiều thêm mấy lần.

Cuối cùng anh nói vài câu ngắn gọn, "Chu Cường nửa đường bị bạn gái nó kêu đi rồi, không có tới, sau đó bọn anh gọi mấy món ăn, uống mấy chai bia."

"Ồ, đúng rồi, bọn họ nói chân gà em làm ngon lắm."

Giọng điệu khô cằn, nói chuyện không hề có một chút tình cảm.

Trong bóng đêm, Giang Nhu không nhịn được trợn mắt xem thường.

Lê Tiêu tựa như nhớ tới cái gì, lại bổ sung một câu, "Trong nhà Kim Đại Hữu còn có một ít vở ghi và bài thi, nếu em cần, anh bảo nó lấy lại đây."

Không có nói là mình chủ động mở miệng đòi.

Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, nghe xong tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, cảm thấy người bạn tên Kim Đại Hữu này của anh còn săn sóc hơn anh.

Nhân tiện nói: "Đương nhiên cần, đúng rồi, người bạn này của anh thi trường nào vậy?"

"Đại học y khoa trong tỉnh."

"Thật lợi hại." Ở trong mắt Giang Nhu, học y đều là thần nhân.

"Các anh từ nhỏ đã chơi chung với nhau hả?"

"Cũng không phải, Kim Đại Hữu nhỏ hơn bọn anh bốn tuổi."

Giang Nhu khó hiểu, "Vậy anh ta đi học rất sớm nhỉ."

"Ừ, trong nhà nó nghèo, từng nhảy lớp vài lần."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.