Chờ sau khi thím Vương thu tay về, cả người cô không còn hơi sức ngồi phịch ở trên giường, thím Vương nói: "Hẳn là gần được rồi, hôm nay cháu cứ xoa đi, buổi tối còn không ra, bảo Tiểu Tiêu hút cho cháu."
Giang Nhu: "…"
Người phụ nữ ở giường giữa thấy một màn như vậy, nhịn không được chen vào một câu, "Thím, thím có thể giúp cháu thông được không, cháu cũng không có sữa."
Thím Vương bèn hảo tâm qua giúp cô ta, nhưng chờ bà ấy xốc quần áo lên nhìn, thì lắc đầu, "Cháu thì không được, Tiểu Nhu là bị chặn sữa, cháu là vốn không có sữa, phải chăm sóc thật tốt mới được."
Thật ra trong lòng bà ấy cảm thấy có chăm cũng không chăm tốt lên được, thận thể của người này hoàn toàn thiếu hụt, cũng không biết chịu bao nhiêu khổ.
Nào biết người phụ nữ này vừa nghe vậy, trên mặt lập tức không vui, hoài nghi có phải bà thím này ghen tị cô ta sinh con trai nên cố ý nói như vậy, phản bác nói: "Sao lại không có sữa? Cháu cảm thấy rất căng mà."
Mắt thấy thím Vương còn muốn mở miệng giải thích, Giang Nhu ở bên cạnh lên tiếng đánh gãy, "Thím, thím lại đây nhìn xem, có phải sữa sắp ra rồi không?"
Thím Vương lập tức xoay người nhìn Giang Nhu.
Người phụ nữ thấy thế cũng không nói nhiều nữa, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, bĩu môi.
Sau khi kích thích sữa cho Giang Nhu, thím Vương không nán lại bao lâu rồi rời đi.
Lê Tiêu tiễn người về, Giang Nhu thương lượng với anh có thể xuất viện sớm một chút hay không, cô cảm thấy so với ở bệnh viện, vẫn là ở nhà thoải mái hơn.
Vừa nhỏ vừa ồn, phòng tắm là nơi dùng chung, nhưng cũng không phải mỗi người đều chú ý vệ sinh, có người còn tiểu ra bên ngoài.
Lê Tiêu trầm tư một lát, "Giữa trưa anh trở về một chuyến, đi kiếm chiếc xe ba bánh lại đây, buổi chiều chúng ta trở về."
Anh cũng không muốn ở lại nơi này, buổi tối cũng ngủ không ngon.
Giang Nhu gật đầu.
Trước kia chị dâu cô sinh mổ, cho nên ở lại bệnh viện thêm vài ngày, nhưng cô phát hiện sau khi mình ngủ một đêm, thân thể tốt hơn rất nhiều.
Cảm thấy có thể xuất viện sớm một ngày.
Thế nhưng người phụ nữ ở giường giữa đi còn sớm hơn bọn họ, buổi sáng hơn chín giờ một đám người lại phần phật kéo lại đây, Giang Nhu còn nghĩ ngày hôm qua sao không thấy gã đàn ông đó, hôm nay vừa nhìn thì phát hiện mặt mũi bầm dập, cái chân đi đường còn có hơi khập khểnh.
Giang Nhu theo bản năng nhìn Lê Tiêu ở bên cạnh, Lê Tiêu đang ôm đứa nhỏ uống sữa chơi đùa, đứa nhỏ nhỏ như vậy có thể chơi cái gì? Thế nhưng anh chơi vô cùng hăng say, cầm trống đồ chơi lúc trước làm, chọc cô bé, "Mở mắt ra nhìn cha con đi."
"Mở thì cho con chơi." "Mở ra, đúng rồi, mở to mắt."
Đứa nhỏ giống như nghe hiểu, thật sự rất cố gắng mở mắt ra.
Giang Nhu nhịn không được cười, thậm chí hoài nghi đứa nhỏ này có phải chưa uống canh Mạnh bà không.
Lê Tiêu cũng cười, môi mỏng hơi nhếch lên, chờ cô nhóc không dễ dàng gì mở ra được một khe hở, còn muốn cô bé trợn to chút, "Biết cha con không?"
Nói xong ôm cô bé đổi phương hướng, "Đây là mẹ con."
Nâng tay nhỏ của cô bé lên vẫy vẫy, "Chào hỏi mẹ con đi."
Giang Nhu dở khóc dở cười.
Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.
Cô em thứ ba của gia đình ở giường giữa đang giúp đỡ thu dọn đồ đạc lén kéo tay hai người chị của mình, ý bảo các cô nhìn kìa, mở miệng nhỏ giọng hâm mộ nói: "Sinh ở nhà bọn họ thật tốt."
Có quần áo mới mặc, có đồ ăn ngon ăn, còn có cha mẹ yêu thương cô bé như vậy, biết là con gái cũng không ghét bỏ.
Chị hai cúi đầu không nói chuyện, ngược lại chị cả khẽ quát một tiếng, "Đừng nhìn lung tung."
Nhưng bản thân cũng không nhịn được lén liếc nhìn một cái, trong lòng nghĩ, quả thật tốt, tối hôm qua người đàn ông đó còn giặt tã cho đứa nhỏ, đặt chân đứa nhỏ hôn ở bên miệng.
Trong thôn bọn họ, con gái đều là hàng lỗ tiền, cho tới bây giờ cô ấy còn chưa từng thấy người cha nào thích con gái như vậy.
Thực làm cho người ta hâm mộ.
Trước khi gia đình này đi, bác sĩ còn lại đây khuyên nhủ, nhưng bà già trực tiếp mắng người, cảm thấy bọn họ chính là cố ý gạt tiền, cái gì mà thân thể sản phụ không tốt, nhà ai sinh đứa nhỏ mà không phải như vậy?
Bác sĩ cũng không nói thêm gì.
Người vừa đi, cả phòng bệnh đều an tĩnh lại.
Lê Tiêu cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, giữa trưa khi anh về nhà mang đi một bao da rắn, sau đó lại đây đưa cơm bằng xe ba bánh, nói với Giang Nhu: "Em ăn trước đi, anh xuống dưới làm thủ tục xuất viện."
Giang Nhu gật đầu với anh.
Lê Tiêu đi xuống đại sảnh dưới lầu làm thủ tục, chờ Giang Nhu ăn xong anh mới trở về, Giang Nhu lấy ra một cái áo khoác trong bao da rắn trùm lên mình, chờ khi Lê Tiêu đi lên, hai người tùy tiện thu dọn rồi chuẩn bị đi.