Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 99



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lê Tiêu đi qua đi đánh vỡ cục diện bế tắc, "Lấy con này đi, để anh trả."

Lúc này Vương Đào mới chú ý tới Lê Tiêu đứng ở phía sau mình, nét mặt trên mặt cứng đờ, "Đại ca."

Lê Tiêu gật đầu với anh ta, không nói chuyện.

Vương Đào cúi đầu.

Chu Kiến nhẫn nhịn, nhìn ở mặt mũi Lê Tiêu g.i.ế.c con cá này, chỉ là toàn bộ quá trình mặt không chút thay đổi.

Khi đưa cá cho Vương Đào, trực tiếp phun ra một chữ, "Cút."

Vương Đào nhận cá, xám xịt chạy đi.

Nhìn thấy anh ta như vậy, Chu Kiến nhịn không được mắng: "Vợ nó thực con mẹ nó biết làm người ta chán ghét."

Lê Tiêu cũng nhìn bóng dáng Vương Đào, đột nhiên cảm thấy, người này và "Vương Đào" trong ấn tượng của anh giống như thành hai người khác.

Im lặng một lát, anh thu hồi tầm mắt, sau đó lấy tiền trong túi ném cho Chu Kiến, "Con cá còn lại để anh lấy, đi thôi, đi ăn cơm."

"Đừng, tặng anh đó, chị dâu ăn em tự nguyện mà, vợ Vượng Đào không so được với chị dâu, em tình nguyện ném đi cũng không muốn cho bọn họ."

Lê Tiêu nghe xong cười, cũng không biết làm sao Giang Nhu khiến người ta thích như vậy, hàng xóm chung quanh thích cô, ấn tượng của Chu Kiến với cô cũng cực kỳ tốt.

Ngẫm lại, tuy rằng anh có điều kiện tệ nhất trong mấy anh em, nhưng cưới được người vợ cũng tốt nhất.

Trên đường Chu Kiến còn đang mắng nhiếc không ngừng, nói bây giờ Vương Đào giống như thay đổi thành một người khác, còn nói lần trước mình đi ngang qua nhà họ Vương, chợt nghe thấy vợ anh ta mắng Vương Đào vô dụng, nói nhà Chu Cường sắp đập bỏ rồi, có thể sẽ được một khoản tiền, nào giống như nhà bọn họ không có gì cả.

"Anh, anh nói xem đây có phải bị bệnh không? Người ta có dược hay không liên quan cái rắm tới cô, đỏ mắt thì tự mình đi kiếm đi."

Lê Tiêu không nói lời nào, trong lòng cảm thấy vẫn là Giang Nhu tốt, cô sẽ không nói lời như vậy.

Hai người đến một quán cơm gần đó, Lê Tiêu nói chuyện mình muốn đến thành phố bán ruột heo kho. Chú Vương cũng chỉ là tạm thời bị thương, về sau thế nào cũng không nói chắc, nếu ở thị trấn bán thì không phúc hậu lắm, hơn nữa thành phố nhiều người, chắc chắn kiếm được nhiều hơn.

Chu Kiến tin Lê Tiêu trăm phần trăm, nghe xong lời này, không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay, "Được, em đều nghe anh."

Lê Tiêu gật đầu, "Hôm nay đi thuê xe ba bánh lại đây, đưa thẳng đến nhà của anh, mấy ngày nay anh cải tạo một chút, ngày mai hai ta đi xem trang trại nuôi heo trên thôn trấn, thu nguồn cung."

"Chúng ta trước tiên không làm lớn, làm thử xem sao, nếu hiệu quả tốt lại làm."

Chu Kiến: "Được, em đợi lát nữa đi taxi."

Anh ta thích đi theo anh làm việc, lần trước làm vận chuyển hàng hóa cũng như vậy, kiếm được không ít tiền, đã trả hết tất cả nợ của gia đình anh ta.

Hai người vừa ăn vừa nói, cân nhắc hết các phương diện.

Mấy ngày kế tiếp, Lê Tiêu lại đẩy một ít đồ gia dụng ra, rất nhanh đã làm xong phần việc trước đó nhận, cầm một nửa số tiền giao cho Giang Nhu, một nửa tự mình cầm thêm vào trong phí hao tổn.

Giang Nhu thấy anh chạy ra bên ngoài mỗi ngày, còn mua một đống tô chén về, biến nơi vốn đặt cái bàn trong phòng bếp trở thành một cái bếp mới. Anh còn làm một cái bàn có thể gấp lại, cùng với khay đặt đồ ăn, gộp dao, thuận tiện lấy dùng.

Hỏi anh, Lê Tiêu cũng không giấu diếm, nói mình và Chu Kiến chuẩn bị cầm ruột heo kho đến thành phố bán.

Giang Nhu nghe xong, đề nghị anh làm thêm mấy món, ví dụ như chân gà da hổ, lỗ tai heo lưỡi heo kho.

Lê Tiêu nghe vào để trong lòng, khi đi ra ngoài nhập hàng với Chu Kiến, mua thêm một ít về.

Anh với Chu Kiến đều là người chịu khó, không tới mấy ngày đã lo liệu xong mọi chuyện, Giang Nhu còn đang ở cữ, cho nên gần đây Lê Tiêu phụ trách ở nhà kho đồ ăn, Chu Kiến đi thành phố bán.

Bạn gái Chu Kiến cũng tạm ngừng việc trong tay, cùng đi tới thành phố hỗ trợ.

Đúng như Lê Tiêu nghĩ, người mua ở thành phố quả thật nhiều rất nhiều, Chu Kiến tùy tiện tìm một nơi bán ở cửa chờ, đều có rất nhiều người lại đây mua, chưa tới trưa đã bán xong rồi.

Buổi chiều trở về tính toán một chút, trừ đi phí tổn, mỗi người được chia gần một trăm đồng, đây còn là ngày đầu tiên.

Lê Tiêu và Chu Kiến hết sức nhiệt tình, quyết định làm nhiều thêm một chút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.