Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 101



Câu hỏi này rất quen tai.

Giống như ba tháng trước, anh ta xuất hiện ở một đêm, cũng ở bên tai tôi hỏi câu hỏi như vậy.

Lúc đó tôi run bần bật gật đầu, kết quả bị anh ta trừng phạt cuồng bạo.

Hiện tại……đã qua một trăm ngày, anh ta lại hỏi câu hỏi này, phải ứng đầu tiên của tôi cũng là gật đầu

Sợ, sao lại không sợ được chứ.

Trước kia là sợ hãi, hiện tại là lo được lo mất.

” …..trả lời ta.” Anh ta nhíu mày, siết chặt hai cánh tay tôi, có vẻ như thiếu kiên nhẫn.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, giọng khàn khàn trả lời:” vẫn là….sợ”.

” ….sợ biến thành bộ dáng như bên trong kia à?” Anh ta cười nhạo.

” Không phải”

” Vậy sợ cái gì?”

Tôi mỉm cười cay đắng:” buông tha tôi đi, đế quân đại nhân, không nói được không?”

Tôi làm sao có thể nói với anh ta, mỗi khi anh ta ngoắc ngón tay, sẽ kích thích hy vọng xa vời trong tim tôi, ảo tưởng hai chữ thuê tử phong phú

” Vì sao không thể nói?” Hình như anh ta không muốn bỏ qua.

Tôi tránh ánh mắt của anh ta, trong lòng tính toán thời gian hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại đã hơn ba tháng trôi qua, chỉ còn hơn hai tháng nữa linh thai sẽ thành hình, khi đó tôi và anh ta sẽ như thế nào?

” Mộ tiểu kiều, em là minh hôn thê tử–” anh ta véo cằm tôi.

” Đến chết cũng sẽ không thay đổi đúng không? Tôi nhớ rồi!.” Tôi nhìn xuống, trong bóng tối, ở cổ áo anh lộ ra một đòn nhỏ xương quai xanh

” Tôi đều chán gét, mỗi lần anh muốn tôi phục tùng, đều sẽ nói những lời này, đối với anh, tôi đã nhẫn nhục chịu đựng, không nóng giận, anh còn muốn thế nào? Đế quân đại nhân, thân thể cùng tim tôi đều phục tùng anh, anh muốn tôi mở rộng thân thể, tôi không phản kháng, anh muốn tôi kết kinh thai, tôi không chống cự, anh còn muốn tôi phục tùng thế nào?” Tôi nhịn không được mà thở dài

Tôi là như vậy, không có tiền đồ, bị anh ta đánh mấy roi lại cho viên đường ngọt liền thuần phục anh ta

Giang khởi vân im lặng một chút, đột nhiên cúi người xuống.

Tôi nghi ngờ ngẩng đầu lên, đôi môi lạnh lẽo in lên môi tôi.

Đây là một loại cảm giác tôi chưa bao giờ trải nghiệm.

Đây không phải là một nụ hôn bị hủy diệt khi tứ chi vướng víu, là mà tê tê dại dại cắn chặt, dùng răng khẽ cắn cánh môi, kéo ra một cái khe hở, làm lạnh lẽo, ướt mềm dây dưa.

Anh thanh dính nhớp tiếng nước này, đặc biệt kích thích thần kinh trong bóng tối, một cánh cửa không có ai ở ngoài, nếu lúc này có ai đó đẩy cửa tiến vào, sẽ thấy tôi mặt đỏ ửng dựa vào tường, gần như nghẹt thở, nước bọt mang theo một mùi hương lạnh lẽo

Chật vật cực kì, anh ta bóp má tôi, nước miếng theo khoé miệng chảy xuống.

” Như này thì sao? Có sợ không?” Giọng nói lạnh lùng của anh ra đập vào trái tim tôi.

“Ừm … sợ …”

Sợ mất đi, nhưng mà chúng tôi kết quả, tất nhiên là sẽ mất đi.

Tôi cảm thấy dây dưa thật lâu, tôi chưa từng có một nụ hôn dài như vậy, trước đây chỉ đơn giản là hôn. Hôn đến môi có chút đau đớn, khi tách ra, nước lấp lánh, đỏ như lửa.

Có thể sự miễn cưỡng trong mắt tôi bị anh ta thấy được, anh ta dơ tay mơn mớn khoé môi, nặng nề nói:” chẳng phải đã nói với em rồi sao, em nghĩ gì, muốn gì có thể nói với ta, em không nói, ta biết em muốn cái gì.”

Quá mất mặt, tôi bị hôn đến đứng không vững, còn lộ ra cái biểu cảm cam chịu đó, lại còn bị anh ta thấy được.

” Tôi muốn anh gọi tên tôi.” Tôi nhìn anh ta.

Giang khởi vân nhíu mày:” mộ tiểu kiều”.

“Không, hai từ.”

Vẻ mặt anh ta dừng lại một chút, dường như rất khó mở miệng.

“… Tiểu kiều.”

Trong đôi mắt dòng đồng tử sẫm thâm túy của anh ta, tôi chính là tế phẩm của vực sâu chết chóc, mang da thịt, cốt nhục, chỉ cầu linh hồn có thể nằm gọn trong lồng ngực anh ta

Tôi ngửa đầu lên định hôn anh ta, nhưng lại va vào răng, tôi nghe được anh ta tức giận, ở bên tai tôi nói.

“…ở trên giường ta không thấy em chủ động như vậy, trở về ta lại thu thập em!”

Rốt cuộc đây không phải là nơi riêng tư, tôi chỉ có thể có thể chống lại đầu vai anh ta, lặng lẽ xoa dịu chua xót trong lòng mình

Hai tay ôm chặt cổ tôi, nặng nề nói:” ta chưa từng nghĩ làm em chết sớm, ngược lại, ta hy vọng em có thể sống tốt”.

Sống tốt sao?



” Tiểu kiều, lại đây”. Anh tôi lặng lẽ dùng ánh mắt

Tôi nhìn giang khởi vân, anh ta buông lỏng tay tôi ra.

Anh tôi giữ vai, thì thầm vào tai tôi nói:” thành túc thúc thúc nói lệ quỷ ở đây đã chạy thoát, ta nghi ngờ mục tiêu kế tiếp của lệ quỷ là lâm ngôn hoan, không phải lệ lệ đã nói cho lệ quỷ ước nguyện sao? Hận không thể giết sạch lâm gia. Trước mắt, ở trong thành phố này chỉ có lâm ngôn hoan, chúng ta phải nhanh đi bảo về hắn, nếu hắn có chuyện gì, 5 triệu biến mất, mà lệ quỷ cũng sẽ không biết chạy đi đâu.”

” Nếu dính đến mạng người, lệ quỷ sẽ càng ngày càng lợi hại, nhân lúc còn sớm chúng ta phải thu phục hắn, nếu luyện thành quỷ vương mặt đỏ máu, ngay cả khi em triệu hoắc bạch vô thường cũng không thể thu phục được nó.”

“… Làm thế nào chúng ta có thể bảo vệ hắn? Xung quanh hắn có rất nhiều vệ sĩ”.

” Những tên vệ sĩ đó chỉ có chức năng đánh rắm thôi, còn lệ quỷ vẫn phải tới chúng ta giải quyết, anh vừa rồi liên lạc với hắn, hắn nói sẽ cho xe đến đón chúng ta, chúng ta có thể tới nhà hắn ở tạm”.

Cái gì? Tôi lập tức chống cự, tôi gét ở trong biệt thự cao cấp, đặc biệt là biệt thự của lâm ngôn hoan. Từ nhã kỳ sẽ tưởng rằng tôi muốn cướp người đàn ông của cô ta, nếu tôi dọn đến nhà hắn ở tạm, chẳng phải sẽ càng chọc cô ta tức giận sao.

Anh tôi nhìn thẳng vào tôi, trầm giọng nói:” tiểu kiều, vì chính nghĩa, vì mưu sinh, vì 5 triệu……em đi tìm người chồng quỷ của em làm công tác tư tưởng đi”.

……giang khởi vân nhìn thấy điện thoại của lâm ngôn hoan đưa cho tôi đã khó chịu, nay còn muốn dọn tới nhà hắn ở, giang khởi vân nổi giận lên thật sự rất đáng sợ, liệu có được không?.

Anh tôi nói, anh vì lệ quỷ, nhưng thực tế anh tôi vì 5 triệu kia, kiên quyết yêu cầu tôi đi lâm gia ở tạm, tôi chỉ có thể căng da đầu giải thích với giang khởi vân.

Giang khởi vân quả nhiên sắc mặt âm trầm, ánh mắt kia nhìn tôi muốn đóng thành băng, sau nhiều lần giải thích, cuối cùng anh ta cũng ” ừ” một tiếng.

Sáng sớm trên đường phố lạnh lẽo, hai chiếc xe của lâm gia dừng bên đường chờ chúng tôi, vệ sĩ đem tôi cùng anh tôi tách ra, sau đó mời lên xe.

” Tại sao chúng ta không thể ngồi cùng nhau? Vì cái gì mà muốn tách chúng ta ra?.” Tôi nghi ngờ hỏi.

Thiếu gia nhà chúng tôi phân phó, mời mộ tiểu thư chịu ủy khuất trong chốc lát”

Tôi bối rối đi đến ghế phụ của chiếc xe, vệ sĩ mở cửa, tôi lập tức hiểu, vì sao muốn tách chúng tôi ra —– lâm ngôn hoan ngồi bên trong, đợi tôi

Hắn mặc quần áo ngủ, khoác thêm áo nỉ trên vai, khuân mặt thẳng thắn nói với tôi:” mộ tiểu thư, vất vả cho cô, tôi rất muốn biết nơi này đã sảy ra chuyện gì, cho nên phiền cô ở lại lâm gia cùng tôi nói rõ ràng…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.