Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 27: Tà linh bất diệt



Bà già bẩn thỉu là biệt danh của anh tôi dành cho bà lão ở phòng khám đó. nhưng quả thực bà lão đó rất bẩn.

Bà lão bắt mạch cho tôi và nói rằng các dấu hiệu động thai đã hết, và hỏi tôi mấy ngày này ở âm họ có bị chảy máu không? tôi đỏ mặt và lắc đầu.

“Vậy thì tốt rồi. Nhưng vẫn không thể quan hệ cho đến khi linh thai ổn định, hiểu chưa?”

Tôi đỏ mặt và trả lời, “ta có một mình, có thể làm sao …”

Bà lão sững sờ một lúc, rồi cười nhếch mép: ” xem ra lại là một quỷ nam lừa dối một cô gái ngây thơ …”

Lừa ư.

“Lúc đầu cô rất sợ hắn phải không? Sau đó, hắn quan tâm chăm sóc cô, và cô không còn sợ nữa. Hiện tại còn kết linh thai cho hắn:” Bà già cười: “cho nên nói, lời nói của đàn ông không thể tin được, huống chi nói tới quỷ. … “

“Quỷ thì sao ạ.?”

” Quỷ bình thường không có nhiều biểu cảm. Những con quỷ mà thể hiện cảm xúc quan tâm mãnh liệt, thì đó là những con quỷ rất thông minh. Nó có thể mê hoặc người khác. Luôn có những thành ngữ về ma quỷ từ bài này đến bài khác. Cho nên tổ tiên chúng ta dạy rằng. Lời quỷ nói, không thể tin, không thể tin…….. “Bà lão lẩm bẩm khi đang sửa sang lại dược liệu

Nói như vậy, chẳng phải tôi cũng bị Giang Khởi Vân mê hoặc?

Một tiếng vang lên như một đứa trẻ khóc lọt vào tai tôi, da đầu tôi tê dần, nhìn về phía cửa sổ.

Con mèo ở cánh cửa của phòng khám, từ đâu nổi lên một đám sương mù màu đen, nó ngậm thứ gì đó trong miệng, chạy thẳng tới chỗ bà lão.tggy

Linh hồn của con mèo gắn liền với cánh cửa nổi lên từ một đám sương mù màu đen, có thứ gì đó trong miệng và chạy thẳng đến bà già.

Nó là con mèo toàn thân một màu đen như mực. Là bạn đồng hành trung thành nhất của bà lão. Ngay cả khi bà chết, nó sẽ tiếp tục bảo vệ ngôi nhà cho bà.

Tôi tiến tới một bước, thấy những gì nó phun trên mặt đất – hóa ra đó là một ngón tay bới những móng tay sơn màu đỏ tươi!!

“Ah –!!!” Tôi hét lên sợ hãi.

Bà lão ngưng trọng, đưa tay ra và chạm vào đầu con mèo đen, rồi lẩm bẩm và hỏi, “mi đã tìm thấy nó ở đâu? Không đúng …,thứ này gần đây càng ngày càng nhiều … Đi thôi, đem thứ này để lại chỗ cũ … “

Con mèo đen ngậm ngón tay đó, biến thành một đám mây đen và rời đi.

“Tiểu Kiều… gần đây có nhiều điều kì lạ liên tiếp xảy ra, ta luôn cảm thấy có thứ gì đó khủng khiếp sắp ấp đến … Hai người các ngươi tài năng chứ có, kinh nghiệm chưa đủ, vậy nên hãy cẩn thận …” Bà lão nói với tôi bằng giọng khàn khàn.

Tôi lặng lẽ gật đầu, bước ra khỏi phòng khám một cơn gió thổi phía sau tôi, khiến tôi lạnh gáy, có cảm giác có người đang theo dõi tôi.



Có một khoảng không rộng ở ngọn đồi sau trường học của chúng tôi.

Nơi đó có một sườn đồi dốc và một rừng cây nhỏ được mọi người gọi là dốc tình nhân và rừng heo

Dốc tình nhân, là nơi các sinh viên vào đó hôn nhau, khu rừng heo rừng phía sau, nghe nói là thường xuyên truyền ra âm thanh như ai đó đang làm tình

Khóe miệng tôi co giật, đây là cái kiểu hình dung gì? Rừng heo? Làm tình?

Tống Vi mỉm cười và nói: Ồ, chính là khi yêu, không thể kiểm soát được hãy để tôi đi!

Nói xong, cô ấy ghé vào tai tôi và thì thầm: Người ta nói rằng vẫn còn nữ sinh viên “bán hàng” ở đó! Năm mươi nhân dân tệ cho một nửa bộ, một trăm cho một bộ đầy đủ!

“… Cái gì nửa bộ và cái gì một bộ?” Tôi cau mày hỏi.

Tống Vi liếc mắt nhìn tôi: “cậu thật ngốc, thế mà vẫn có bạn trai … nửa bộ là bằng tay hoặc bằng miệng, toàn bộ đã thực hiện xong! Bạn hiểu không”

Tôi ngẩn ngơ, cô ấy dùng những từ chuyên nghiệp để nói, thật bình thường khi tôi không hiểu gì cả!

“Sao cậu lại biết rõ ràng vậy?” Tôi hỏi lại.

Tống Vi tặc lưỡi và chỉ vào cô gái đang đứng trong góc

“Có lời đồn, Triệu Hiểu Như làm cái này! Cậu thấy không, không ai trong lớp quan tâm cậu ấy cả …”

Triệu Hiểu Như có vẻ rất cô đơn, ngoại hình và khí chất của cô chỉ ở mức trung bình. Cô không thu hút trong mắt mọi người. Nhìn cô ấy cung trung thực, chắc không giống loại người như vậy.

“Đừng lan truyền điều đó, có thể đó là tin đồn, nhưng đối với một cô gái có thể làm tổn thương danh tiếng của cô ấy.!”

Tống Vi bĩu môi, không có lửa làm sao có khói, tôi khẳng định Triệu Hiểu Như có vấn đề.

Ngay hôm đó, Sau giờ học vào buổi trưa, khi chúng tôi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, chúng tôi thấy Triệu Hiểu Như theo điện thoại và vội vã đi về phía sau ngọn núi.

Đôi mắt của Tống Vi lóe lên, kéo tay tôi và nói: “khẳng định là tiếp theo sẽ làm một mình, không tin chúng ta đi xem!”

“Loại sự tình này có gì hay?” Tôi không quan tâm, ngay cả khi Triệu Hiểu Như thực sự có thứ gì đó, tôi cũng không quan tâm.

Gần đây, bắt quỷ đã trở thành một thói quen hàng ngày, không thể giải thích được khiến người trong giới đố kị, anh tôi và tôi quyết định ở ẩn

Tống Vi không làm. Cô ấy đã lôi kéo tôi đi xem chứng minh tin đồn đó là sự thật.

Dốc tình nhân, vào buổi trưa, có những cặp đôi ngồi cùng nhau ăn trưa, cái loại ân ái này thật là chán ngấy

Đằng sau dốc tình nhân là rừng cây nhỏ. Người ta gọi là rừng cây nhỏ, nhưng nó cũng không nhỏ

hầu hết mọi người đều hoạt động ở rìa rừng, bởi vì bên trong cỏ dại mọc um tùm và lưới sắt ngăn cách.

Triệu Hiểu Như cúi đầu xuống đi thẳng vào trong rừng nhỏ, Tống vi cười khẩy và nói. Quả nhiên không phải cái gì cũng tốt.

Chắc chắn, có rất nhiều bao cao su vương vãi quanh bìa rừng, Tống Vi chế giễu: “Đây cũng được coi là nơi chết của rất nhiều con nòng nọc!”

Cô ấy nói không lựa lời, tôi lập tức vỗ vai cô ấy, và cô ấy không dám nói nữa.

Triệu Hiểu Như không dừng lại sau khi vào rừng. Cô ấy dường như có một đích đến rất rõ ràng. bước đi vững vàng tiến về phía trước. Đám cỏ dại không quá eo cô ấy. Chúng tôi tới để nhìn thì thấy một người đàn ông đang đợi cô ấy sau dây thép gai. Không cầm lòng được mà ôm cô ấy.

“Sao chậm thế!” Người đàn ông có vẻ hơi sốt ruột, trực tiếp rút điện thoại di động ra và nói: “Bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển tiền cho cô! “

Triệu Hiểu Như không nói gì, lấy điện thoại di động ra thu tiền.

Con khỉ của người đàn ông đưa tay ra ôm cô. Triệu Hiểu Như tách tay anh ta ra và nói: “Ban ngày ban mặt, có lẽ sẽ có người tới đây, chúng ta hãy đi vào bên trong, trong đó có nơi ẩn nấp…”

Chúng tôi trốn sau gốc cây và thấy hai người đã chui qua lỗ trên hàng rào dây thép gai, Tống Vi ngay lập tức đi theo, còn lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.

Tôi lập tức tóm lấy cô ấy. Đằng sau dây thép gai là khu vực cấm của trường. Có những tháp điện cao thế. Thông thường, học sinh không được phép vào. Học sinh mà cố tình tiến vào sẽ bị phạt. Chúng tôi không thể vì đôi tình nhân kia mà vi phạm quy định của trường được.

Đôi tình nhân kia chưa đi quá xa. Chúng tôi vẫn nghe được thấy một giọng nói nhỏ:

” ở đây rất lạnh …”

“Có một cái ao nước, có nhiều cây cối, đương nhiên là mát mẻ rồi. Hãy di chuyển nhanh lên.” Giọng của Triệu Hiểu Như không chút dao động.

“Được rồi, cô nhếch lên một chút đi, không vào được …”

Sau đó chính là các loại âm thanh mà người ta đã đồn đoán về rừng heo kia.

Tống Vi và tôi liếc nhìn nhau, kết quả đã biết. Chúng ta quay về đi?

Khoảnh khắc tôi quay lại, đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ hét lên, “Ah … nhanh lên!”

Người đàn ông “Ah?” Nghe có vẻ không quen với sự thay đổi như vậy, và sau đó mắng: “chà,bên trong bạn như một miếng bọt biển! Rất nhiều nước!”

“Uh ~ uh … đồ của bạn không tệ ~ nhanh lên …” Giọng nữ cười rất hỗn loạn và hét to.

Tôi cảm thấy một hơi thở lạnh sau gáy, giọng nói của người phụ nữ này – tôi nghe thấy nó!!

Nó giống hệt như nữ sinh trong con hẻm của Phố Bar!!

Cô ta không phải luyện hồn ở tượng đức phật hoan hỉ sao. Không phải bị Giang Khởi Vân nuốt hồn rồi sao

Tại sao lại ở đây-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.