Anh ta trong mắt gọn sóng, sắp đêm tôi ra căn nuốt.
“Mộ Tiểu Kiều, nếu em không thể thoát khỏi được số phận, hãy chấp nhận đi. Nếu không phải vì lòng trắc ẩn của ta, em đã chết vào hai năm trước và nếu em không muốn chết, đừng hỏi những câu không nên hỏi.”
Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy hơi thở lạnh lẽo của anh ta đang phả vào mặt tôi.
“… Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi không hỏi.” Tôi cắn môi, cố nén nước mắt trở lại.
Anh ta không giải thích, và anh ta không muốn giải thích bất cứ điều gì với tôi.
Chỉ cần sử dụng những từ ngữ lạnh lùng và đôi mắt lạnh lẽo để nói với tôi không cần si tâm vọng tưởng.
Rồi lại dùng một tia thương xót. Nhóm lên ngọn lửa hy vọng trong tôi.
Thật là một cực hình …
Tôi giơ tay lên dùng mu bàn tay che mắt.
Mặt trăng lấp ló bên ngoài cửa sổ,căn phòng không tối, nhưng tôi lại có cảm giác mình đang nằm ở tầng hầm dưới quê.
Giao thân, nhưng lại vĩnh viễn không bao giờ có khả năng thổ lộ.
Tôi cảm thấy chiếc váy ngủ được nâng lên, được nâng lên rất cao, chiếc váy màu trắng chùm đầu tôi.
Anh ta nhẹ nhàng cọ mặt vào ngực tôi, kích thích da thịt căng cứng, sau đó cùng môi mềm, ướt át cắn ngực tôi
Không nặng, không nhẹ, không kỹ năng, không dịu dàng, chỉ lặp đi lặp lại. Làm tân thể cuối cùng từ bỏ kháng cự.
Đây có phải là lòng trắc ẩn của anh ta? Tôi mỉm cười cay đắng, nắm lấy bộ váy trắng che trước mặt, chờ đợi động tác tiếp theo của anh ta.
Khi anh ta mở cơ thể tôi từng chút một, tôi mơ hồ cảm nhận được từ bỏ kháng cự là sự lựa chọn thông minh nhất.
Không cần cố gắng, không xúc động.
Giống như gia tộc tôi, quan niệm sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên.
Đối với tôi, sinh tử do anh ta giữ, ngay cả tình dục cũng do anh ta.
Anh ta đối với tôi có quyền giết tôi, tôi lại chỉ có thể giống như bây giờ, mở cơ thể, không nhìn, không xem cũng không hỏi.
Theo màn dạo đầu rất hiếm hoi của anh ta. Cơ thể tôi cảm thấy không còn đau nhiều nữa, bắt đầu có một chút vui thích.
Anh ta có vẻ rất hài lòng với phản ứng của tôi, còn cố tình lưu lại những mảng nước trên tấm ga giường.
Khi tia nắng ban mai xuất hiện xuyên qua bức tường, tôi mơ màng muốn ngủ, còn anh ta vẫn chưa muốn kết thúc quá trình.
Anh ta đưa tay lên từ từ vẽ những đường xiêu vẹo trên ngực tôi. Cái này … vẽ bùa lên người tôi sao?
Tôi mơ hồ đưa tay lên, muốn bắt lấy cổ tay anh ta, cuối cùng di chuyển ngón tay một cách yếu ớt, không nắm được cái gì.
》
Tôi thức dậy đã gần trưa, chiếc chăn được quấn quanh tôi rất tốt, nhưng tấm ga giường thì………tốt hơn, nên thay nó.
Sau khi tôi dọn dẹp chỉnh tề, việc đầu tiên là nhét khăn trải giường vào máy giặt.
Anh tôi vừa đi xuống với cái mái tóc ổ gà, mơ màng nhìn tôi, nở một nụ cười xấu xa nói: “em bao nhiêu tuổi rồi mà còn đái dầm?”
Tôi …
Tôi đỏ mặt.
Anh cười rồi đi rửa mặt và đánh răng. Nhưng vẫn không quên nhắc tôi. Làm thêm vài món ăn, tẹo thúc tới chơi.
Tôi không thể ngờ rằng, ngày hôm qua thúc có thể cứu chúng tôi kịp thời. Sau khi thúc và gia gia có khoảng thời gian tồi tệ, thúc đã không ở nhà trong hai năm và chúng tôi cũng không gặp thúc trong khoảng thời gian đó.
“Tiểu Kiều, Vân Phàm, ta mang thêm đồ ăn tới.” Thúc vẫn mặc nguyên bộ đồng phục, và mang theo hai hộp vịt giòn mua ở đầu phố.
Bữa cơm ăn trong hai giờ, tôi đã học được rất nhiều điều từ miệng của thúc.
Ngày hôm qua tôi thấy con mèo đen ở ban công đối diện trong căn nhà đó, hoá ra đó là linh hồn mèo của bà lão. Ngày đó, con mèo đã đã ngậm về ngón tay của một người phụ nữ, chính là được tìm thấy ở chỗ này.
Bà lão biết được chúng tôi bị nhốt ở đó, lập tức thông báo cho thúc tôi tới
“Thúc thúc, công việc của thúc có phải thường xuyên chạm vào người chết, người không sợ sao?” Anh tôi hỏi.
“Ngươi chưa từng nghe qua ” nghiêm áp tam tà ( áp lực nghiêm túc có thể ngăn chặn ba tà khí) “? Mặc bộ đồ này có thể ngăn chặn rất nhiều tà khí… Tất nhiên, trong bụng của Tiểu Kiều có đồ vật rất hữu dụng, đó mới là ” bách tà xâm phạm ( hàng trăm tà khí không thể xâm phạm) ” thúc thúc nheo mắt nhìn chằm chằm vào tôi..
Tôi hơi bối rối và đổi chủ đề: “thúc thúc, người xem bố tôi tình hình thế nào?”
” Ta cảm thấy có thể cứu chữa,……….bố ngươi dường như đã cố tình giữ mình sống được nửa cuộc đời, vì vậy tên mặt quỷ đỏ kia không lợi dụng được anh ấy làm mọi việc. ít nhất không dễ dàng làm tổn thương các ngươi.” Thúc thúc cười nói: ” không nghĩ Tiểu Kiều ngươi tiến bộ như vậy, dám mang la bàn đi tìm tàng thi địa.
“Nếu tôi biết đó là tàng thi đia. Thì tôi sẽ không đi.” Tôi nhìn vào hộp vịt giòn, mà không ăn.
“Hai ngươi trưởng thành cũng rất tốt. tốt hơn nên dựa vào chính mình, những tà đạo, tà vật cũng không thể đụng tới. Gia đình của Triệu Hiểu Như đã bị tẩy não.” Thúc thúc tôi nói: cô ta kì thực là lừa gạt ngươi.cái bao lực gia đình đều được cô ta tạo ra. Cô ta đã có mối quan hệ như vậy với cha mình, còn được gọi là thực hành … “
“… Tôi thấy trên cổ cô ta có vết bầm tím, nên mới bị lừa.” Lòng tôi khó chịu, trong tương lai, liệu tôi có thể tin lời nói của ai sao? bị tà pháp tẩy não mà tôi vẫn còn bên cô ta.
Chú tôi mỉm cười bí ẩn: “vết bầm tím đó là sự thật … nhưng nó không phải do bạo lực gia đình gây ra, mà thời điểm làm điều đó, để tăng cường cảm giác biến thái, đã dùng dây thừng siết cổ cô ta, khiến cô ta gần chết. –
Anh tôi và tôi lập tức thể hiện sự kinh tởm, thúc thúc tôi bĩu môi nói: ” Ta đã thấy nhiều, có người vì chơi cái này, mà đã phải bỏ mạng”.
“Ôi..ôi … tại sao muốn làm như vậy!” Anh tôi không hiểu. Những tà pháp làm điều đó còn dễ lý giải, chứ người bình thường, sẽ vì chơi cái này mà bỏ mạng sao?
Thúc thúc liếc mắt nhìn anh tôi: “Không phải ngươi đang học nghành y sao? Ngươi chẳng lẽ không biết, khi một người nghẹt thở và sợ hãi thì âm hộ cùng cửa sau đều sẽ siết lại?”
“Ôi, ôi!”
Tôi không nghe nổi nữa. Cùng ăn với một pháp y thật là một cực hình.
“Thôi, chúng ta đừng nói nữa, Tiểu Kiều muốn nổi bão.” Anh tôi liếc tôi một cái, vội vàng im miệng
Thúc thúc cười hai tiếng rồi đột nhiên hỏi: ” Vân Phàm, ngươi đã nói với Tiểu Kiều về việc ngươi đến làng Hoàng Đạo với bố ngươi chưa “.
Biểu cảm của anh tôi cứng lại, chép chép miệng trả lời: ” Bố không cho tôi nói “.
Tôi biết họ có điều giấu tôi. Vào một tháng trước minh phu xuất hiện, bố và anh tôi bị thương liền vội vã quay trở về. hai ngày sau đó, mặt quỷ đẫm máu xuất hiện trên lưng bố tôi.
“Tiểu Kiều có quyền được biết, hơn nữa hiện tại Tiểu Kiều đã lợi hại hơn rất nhiều, ta nghĩ nên cho nó biết rõ một số điều” thúc thúc bìmh tĩnh nhìn tôi
“Anh.” Tôi nhìn anh và hạ lệnh nói: “Anh đi rửa bát đi.”
Anh tôi liếc nhìn thúc với một ánh mắt rối bời, thúc mỉm cười và nói: “Đi thôi”.
Anh rời đi, tôi liền hỏi: “Bố tôi rốt cuộc đã làm gì thế?”
Thúc lấy ra một điếu thuốc, cũng không đốt nó, liền như vậy kẹp khư khư ở giữa ngón tay: ” Tiểu Kiều, nghiệp chướng của gia đình chúng ta thực sự bắt đầu từ hầm mộ của tổ tiên.”
Điều này không có gì bất ngờ, tôi được đưa đến đó như một tế phẩm.
Những người trong gia đình còn có ý định để tôi chết ở đó.
Bác nhìn tôi với khuôn mặt bất mãn và mỉm cười: “Đừng giận, ngươi nên nghe chuyện đi–“