Thẩm thanh nhụy cũng mang theo không ít người bên mình. Mang theo hai người già ở độ tuổi sáu mươi, một nam một nữ, biểu tình nghiêm túc, ít khi cười nói, thoạt nhìn rất có địa vị.
Quả nhiên đại đa số hướng hai vị lão nhân kia chắp tay vấn an, bao gồm cả Tư Đồ Lâm cũng hướng bọn họ thỉnh an.
Hai vị lão nhân kia là gia chủ của Thẩm Gia, nữ tên là Thẩm Vân Lam, nam tên là Chu Duy Thật. Họ đều là những người nổi tiếng trong vòng tròn, chủ trì phong ấn trận pháp hơn 20 năm, ở trong vòng tròn đức cao vọng trọng.
Hai vị này hướng các đạo hữu đáp lễ, đối với tư đồ lâm đặc biệt khách khí. Nhìn về phía hắn, trong mắt đều biểu lộ sự đánh giá cao tài năng cùng tình yêu.
Nhưng khi ánh mắt họ rơi vào tôi, lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Đây là Mộ Tiểu Kiều của Mộ Gia? Quả nhiên là đối với người già không có phép tắc, cha mẹ ngươi phản đạo, ngươi cũng là người không hiểu lễ nghĩa.” Thẩm lão thái hừ một tiếng.
Tôi không biết bà ta cùng mẹ tôi có quan hệ gì, nhưng đều mang họ Thẩm, hẳn là người một nhà. Tôi căng da đầu, khom người hành lễ, nói một câu ” chào người “.
Bà ta hừ một tiếng, mặc kệ tôi, sau đó đi thẳng về phía trước.
Cửa núi này thực náo nhiệt, xung quanh rộn ràng, nhốn nháo hơn trăm người qua lại, tôi lại như bị kim chích trên lưng, một người đang đi tới phía tôi.
Mọi người xung quanh hoặc đối xử với tôi như không có gì, hoặc ánh mắt chế nhạo, chỉ chỉ, chỏ chỏ tôi.
Tư đồ lâm bị Thẩm lão thái hỏi đông hỏi tây, không rảnh quan tâm tới tôi, vì thế tôi trầm mặc, chậm dãi bước đi.
“Uy.” Thẩm thanh nhụy đến gần tôi cười khẩy nói: ” ngươi thật lợi hại, cư nhiên ôm đùi tư đồ lâm, bản lĩnh không nhỏ……..xem ra ngươi hầu hạ đàn ông rất tốt, ta phải theo ngươi học tập rồi.
” Thẩm tiểu thư, ngươi tự cao tự đại cũng rất hay, ta cũng phải theo ngươi học hỏi”. Tôi vô cảm trả lời một câu.
Cô ta không giận, mà mang vẻ mặt tươi cười, khiến tôi có chút nghi hoặc.
” Mộ Tiểu Kiều, xem ra Đế quân đại nhân rất thích ngươi, chỉ tên muốn ngươi đi hầu hạ……..này, cho ngươi, đây là thẻ phòng của tiểu diệu phong thiên tử. Đế quân đại nhân đang nghỉ ngơi ở bên trong, bảo ta kêu ngươi đi hầu hạ.” Cô ta nhét chiếc thẻ hình tròn vào tay tôi.
Tôi ngẩn cả người, có ý gì đây?
Giang khởi vân đang nghỉ ngơi ở đây? Thẩm thanh nhụy còn có thẻ phòng.?
Thẩm thanh nhụy khoanh tay trước ngực, đôi mắt tinh tế mang theo một tia nhạo báng:” nhưng ngươi phải cẩn thận, đế quân những ngày này…..ừm…….rất mệt, hiểu không?”
Lượng thông tin trong lời nói của cô ta quá lớn, tôi nhớ được nửa chừng, khi tôi hồi phục lại, cô ta cùng hầu hết những người khác đã rời đi.
Tôi ngơ ngác đứng ở cổng núi một mình, cầm thẻ phòng trong tay.
Anh ta cùng thẩm thanh nhụy bên nhau.
Bọn họ cùng ở bên nhau mấy ngày, còn rất mệt, hiện tại còn chỉ điểm tôi đi hầu hạ.
Hầu hạ cái khỉ gì.
Tối nhấc tay lên, ném mạnh thẻ phòng xuống đất, nhấc chân lên dẫm, một tiểu đạo sĩ đang khom lưng nhổ cỏ nhìn tôi.
“Oạch!” Hắn che mặt, nhìn vào thẻ phòng trên mặt đất, nhìn tôi lần nữa hỏi, “Cô nương, cô làm sao vậy … Cô dám ném thẻ phòng của tiểu diệu phong thiên tử. Nếu cái này bị mất hoặc bị hư hại thì phải bồi thường, chi phí bồ thường thẻ phòng là hàng chục ngàn. “
” Hàng chục ngàn?!” Khóe miệng tôi co giật.
Đạo sĩ nhỏ gật đầu và nói, “đúng vậy, có thể sống trong Tiểu diệu phong thiên tử đều là những vị khách quý, một đêm phòng phí đều là 9999…”
“… Này tiểu diệu phong thiên tử … Ở đâu?” Tôi hạ hoả trong lòng, chuẩn bị tìm giang khởi vân để thảo luận về mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi nhẫn nhục chịu đựng, bởi sự tức giận của Giang khởi vân, nhưng thẩm thanh nhụy là cái loại chó mèo gì, mà bắt tôi cam chịu.
Tôi không rõ mình đang tức giận hay ghen tuông, đêm qua, thiếu chút nữa là bị bắt cóc, anh ta lại cùng thẩm thanh nhụy ở chung một phòng.
Tiểu diệu phong là nơi nghỉ ngơi dành cho các khách hành hương, tổng cộng có nhiều chỗ phức hợp, xa hoa nhất là thiên tử, ở tiểu diệu phong cũng là chỗ đắt nhất.
Phong cảnh ở đây thật tuyệt vời, không khí trong lành, tươi tốt và cổ kính.
Tôi thở hổn hển đi vào thiên tử các, lúc mở cửa làm chân tôi mềm nhũn, đừng nói là tức giận, thậm chí đến nói chuyện cũng rất mệt.
Đây là một phòng xép, tôi ngồi ở hiên phòng hít thở đều một hồi, sau đó tiến vào trong phòng.
Giang khởi vân ngủ ở trong phòng, chiếc giường kiểu trung quốc được kéo nhẹ bằng lụa trắng, anh ta lẳng lặng nằm ở đó, nhắm mắt lại, hơi cau mày.
Anh ta nói, ngủ hay không đều không sao cả, nhưng tại sao bây giờ anh ta rất mệt?
Nuông chiều quá mức sao?
Tôi đứng bên giường anh, cắn chặt môi, kìm chế sự thôi thúc muốn đập anh ta bằng gối, xoay người chuẩn bị đi vào phòng tắm để sửa sang lại hình ảnh lôi thôi của mình.
“… Em đi đâu vậy?” Giọng anh ta vang lên ngay lập tức.
” Ai cần anh lo, anh tiếp tục cùng thẩm thanh nhụy thân thiết, nuông chiều quá mức nên mệt……còn kêu tôi đến hầu hạ. Anh cho rằng mình là hoàng đế sao.” Tôi hậm hực đi vào phòng tắm.
Tôi cúi xuống té nước lên mặt, để thân thể hạ hoả, nhưng vừa ngẩng đầu, thấy trong gương giang khởi vân khoanh tay đứng phía sau tôi.
“Ah!” Anh ta là quỷ! Có khóa cửa cũng vô dụng với anh ta.
Anh ta ngậm miệng, mà không nhắc tới thẩm thanh nhụy, cúi xuống bên tai tôi ngửi ngửi hỏi: “em đã đi đâu để có mùi bụi, mùi quỷ khí cùng mùi của hành thi.”
Tôi cười khẩy nói: ” đế quân đại nhân vội vàng cùng nữ nhân lăn lộn trên giường, đương nhiên là không biết tôi đi đâu rồi “
Giang khởi vân nheo mắt, ánh mắt hiện lên một tia tức giận nhẹ: ” em phát sốt, không ở nhà nghỉ ngơi, còn chạy tới đâu”.
” Anh cũng biết tôi sốt sao, ai mang tôi lăn lộn đến phát bệnh, sau đó một mình chạy đi.” Hoả khí trên người tôi cũnh dần được xoa dịu.
Anh ta cau mày: ” pháp trận sảy ra vấn đề, ta vội vàng chạy tới chỉ huy Thẩm Gia, bằng không sao họ sao có thể liều mạnh dốc toàn lực.”
“Vâng, vâng, sau đó chỉ huy trong vài ngày, tiếp tục đến giường để ‘thảo luận sâu’!” Tôi dựt chương ngọc trên cổ đưa, đưa cho anh ta nói:” anh nói, ở trong lòng kêu anh, anh sẽ nghe thấy, tôi bị người ta bắt cóc, liền kêu tên anh, sao anh không nghe thấy? Anh ở đâu tôi cũng không biết? Thứ này trả lại anh.
Dứt lời, tôi tháo chiếc nhẫn trên tay, huyết ngọc li long được mang trên ngón tay áp út của tôi. Tôi dùng sức kéo ra, đến nỗi khớp ngón tay đỏ bừng, nhưng vẫn không thể tháo ra.
Một ủy khuất, một sốt ruột, nước mắt liền rơi trên mu bàn tay.
Giang khởi vân giữ tay, ngăn động tác của tôi lại, lạnh lùng hỏi:” em khóc cái gì”.
Tôi khóc cái gì?
” Anh đã có thẩm thanh nhụy hầu hạ, hà tất gì còn kêu tôi tới, nhìn người khác cười nhạo tôi, anh thực sự vui vẻ sao.” Lòng tôi từnh đợi nổi lên chua sót. ” Các người quan hệ thân mật như vậy, sao còn cố ý nhắc nhở tôi, làm tôi giả vờ không biết. Nghĩ tôi là kẻ ngốc sao”.