Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 8-1



Anh ta ngắt điện thoại, tôi cũng nhanh chóng làm theo, không thể để người khác nghe được tiếng động gì. Tình huống này thật sự không cách nào giải thích.

Khúc thiên nhỏ giọng nói: “Cô rời đi trước đi. Nơi này thật sự có quỷ.”

“Sao anh lại biết? Không phải còn chưa xuất hiện sao?”

“Người sống trong tử ốc*, người ta không tới gõ cửa mới là lạ.” (*tử ốc: nhà chết)

“Tử ốc là cái gì?”

“Đâu ra nhiều chuyện thế, chạy nhanh rời đi đi.” Anh ta nói xong liền đi mở cửa toilet, tôi nhanh tránh ở phía sau cửa, không thể để người khác nhìn thấy tôi được.

Anh ta dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Ngôi nhà này trừ cửa chính ra chỉ còn cửa thông gió rất nhỏ trong phòng. Đây giống cái gì? Phần mộ.”

Tôi kinh ngạc một chút, phần mộ? Vừa rồi tôi quả thật không chú ý.

Sau khi Khúc Thiên ra khỏi toilet ba bốn phút tôi mới đi ra ngoài.

Bên ngoài đã có hai bàn chơi tú, Khúc Thiên cũng có ở trong đó. Anh ta là một ông lão 60 tuổi vẫn còn chơi tú với đám trẻ?

Tôi nhìn phòng khách, không có ban công, không có cửa sổ, duy nhất là cửa chính đã đóng lại. Ngôi nhà này có hai phòng, trong đó có một phòng đã bị khóa, hẳn là chủ nhà phía trước dùng để chứa đồ vật. Còn một phòng khác vẫn mở, đó là phòng ngủ, được bày trí rất nữ tính. Phòng này không có cửa sổ, chỉ có trên cao cao bức tường kia có một cửa thông gió nhỏ cỡ 8 tờ giấy. Trên cửa thông gió có lớp chống trộm, mà cô gái ở phòng này có lẽ thấy lớp chống trộm kia khó coi nên dùng một búp bê bằng vải hình con thỏ treo ở đó.

Như vậy xem ra, ngôi nhà này thật sự rất giống phần mộ. Trong lòng tôi phát lạnh, đi tới bên cạnh Đàm Thiến, dựa vào gần cô ấy, nói: “Chúng ta về trước đi. Tớ sợ…”

Một cậu bạn cao to liền nói: “Sợ cái gì? Chúng ta ở đây có nhiều người như vậy.”

Cậu ta vừa dứt lời liền có một trận đập cửa dồn dập, tất cả mọi người đều cả kinh ngây dại. Lòng tôi lại càng kinh hoàng, người cửa là quỷ trở về sao? Nơi này vốn dĩ chính là địa bàn của nó, nó có thể tức giận hay không? Chúng tôi ở chỗ này liệu có bị nguy hiểm?

Tôi còn đang miên man suy nghĩ, Khúc Thiên vẫn cầm bài trong tay, đi qua, khi tiếng đập cửa vừa vang lên lần nữa thì anh ta đột nhiên kéo cửa ra.

Ngoài cửa, ba nam sinh lén lút liền kinh sợ, sau đó bọn họ cười ha hả, nói: “Chúng tớ muốn hỏi một chút, có nước không? Khát nước.”

Tay tôi vẫn nắm chặt, đưa mắt liếc bọn họ một cái, ba người bọn họ chắc chắn là cố ý.

Dường như không chỉ có tôi mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy. Mấy bạn nữ la hét bảo bọn họ quay lại mai phục đi, Lệ Lệ lấy một chai nước khoáng ném cho bọn họ.

Khúc Thiên đóng cửa, đã quay lại tiếp tục chơi bài.

Lệ Lệ đi tới bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói anh học phong thủy?”

Khúc Thiên không trả lời.

“Học cái đó làm gì, như vậy rất nguy hiểm.”

Khúc Thiên vẫn như cũ, không trả lời. Ngược lại còn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi lập tức hiểu ý tứ của anh ta. Đây là muốn đuổi tôi đi. Mà Lệ Lệ cũng theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía tôi. Đây cũng không phải chuyện tốt gì, tôi chạy nhanh tới kéo tay Đàm Thiến nói: “Đi thôi, chúng ta đi trước đi.”

“Đi làm gì, hiếm lắm mới có cơ hội xem cái này.”

“Đi đi.” Tôi cầu xin. Dù sao cũng là bạn thân, Đàm Thiến tuy rằng không cam lòng nhưng vẫn đứng dậy định cùng tôi đi trước. Cô ấy đi tới chủ nhà, là bạn nữ nhóm tranh sơn dầu, nói một tiếng, sau đó đi về phía cửa. Khi chúng tôi vừa đi tới cạnh cửa thì tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.

Đàm Thiến nắm lấy then cửa, quát: “Các cậu còn đùa chưa đủ sao?” Cô ấy chuẩn bị mở cửa thì lại bị Khúc Thiên giữ lấy.

Bộ dáng nghiêm túc của Khúc Thiên khiến tất cả mọi người đều khẩn trương theo.

“Khúc Thiên!” Tôi nhỏ giọng gọi, trong lòng có cảm giác cực kỳ sợ hãi, trái tim đập mạnh muốn nhảy lên cuống họng, từng sợi tóc đều đã dựng đứng cả lên.

Mấy bạn nữ nhát gan đã ôm lấy nhau. Đàm Thiến cũng nắm chặt cánh tay tôi, lui về phía sau vài bước. Tôi cũng sợ hãi đến mức cảm thấy chân mềm nhũn, cô ấy níu tay tôi như vậy khiến tôi có cảm giác mình sắp đứng không vững.

Bạn nam cao lớn kia lấy ra điện thoại, bấm số gọi đi, có lẽ là gọi cho ba bạn nam mai phục bên ngoài kia. Nhưng chỉ vài giây sau, cậu ta chỉ có thể nói: “Điện thoại không có tín hiệu.”

Khúc Thiên nói: “Nơi này đã thành tử ốc, giống như một phần mộ, sao có thể có tín hiệu được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.