Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1042



Chương 1042

Những câu hỏi này cứ lãng vãng trong đầu Nguyễn Khánh Linh, điều này khiến cô không thể không dừng lại

Vẫn còn mười bước nữa là đến vòng đu quay.

Cô chỉ đứng dưới ngọn đèn đường, nhìn thẳng vào vòng đu quay trước mặt, nghe những bài hát thiếu nhi quen thuộc, một chút thất thần, một chút lo lắng.

Mạch Phong Trần nhìn thời gian, nghĩ rằng chắc hẳn cô đã đến rồi, sợ rằng cô không tìm được mình, vì vậy anh đi đến vòng đu quay, chuẩn bị đi tìm cô, thì liền nhìn thấy một cô gái đang đứng dưới đèn đường.

Hơi thở của anh ngưng trệ trong giây lát, nhịp tim quen thuộc lại nổi lên.

Khác với những gì anh thấy trong bữa tối hôm đó, đẹp tới mức anh đứng yên nhìn ngơ ngác.

Lần này, cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng đơn giản nhất, với một đôi giày tuyết màu nâu sẫm, ngoài ra còn có một chiếc khăn quàng cổ màu đen, và chiếc cằm nhỏ nhắn của cô ấy nằm gọn trong chiếc khăn.

Ngũ quan của cô cân đối, đôi má nhỏ, mũi hơi ửng đỏ vì lạnh, làm cho người khác nảy sinh vài phần tình cảm.

So với trước đây, cô hầu như không thay đổi, ngoại trừ việc các đường nét trên khuôn mặt ngày càng phát triển, nét trẻ trung non nớt của cô gái trẻ cũng phai nhạt, hơn nữa là sự dịu dàng và ý nhị của tiết trời mưa xuân.

Đã nhiều năm không gặp, trông cô ấy càng ngày càng lộng lẫy.

Mạch Phong Trần bước tới và gọi Nguyễn Khánh Linh.

“Khánh Linh.”

Nghe thấy giọng nói của anh, Nguyễn Khánh Linh cả người cứng lại, và sau một lúc cô quay đầu lại, khuôn mặt của Mạch Phong Trần đã xuất hiện trong tầm mắt.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, đôi mắt của Nguyễn Khánh Linh đã đỏ hoe, nước mắt dần dần tuôn ra, anh cảm thấy xót xa.

Anh ấy nhanh chóng bước tới,  vuốt tóc cô, lời nói của anh dịu dàng như mọi khi, nhưng lại có từ tính hơn một người đàn ông trưởng thành: “Khánh Linh, đừng khóc .”

Nguyễn Khánh Linh thực sự không muốn khóc, nhưng cô không thể kìm được,  cảm xúc của cô đồng loạt bùng phát.

Tôi đã không gặp anh quá lâu và từng nghĩ rằng anh đã chết, sau này sẽ không xuất hiện trước mắt tôi được nửa.

Vào lúc này anh vẫn sống và xuất hiện ở đây, cô đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới…

Tôi sợ rằng mọi thứ bây giờ chỉ là một giấc mơ, và khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, anh sẽ lại biến mất.

Nguyễn Khánh Linh cố gắng kìm nén, chỉ có như vậy mới kìm được nước mắt, mỉm cười, nước mắt long lanh, đôi mắt của anh có vài phần  rung động

Cô  nói: “Anh Phong Trần, anh đã cao hơn rất nhiều.”

Thật ra, mặc dù Mạch Phong Trần từng khá cao so với các bạn cùng lứa tuổi, nhưng sau những năm này, anh ngày càng cao hơn trước, nhưng nhìn cô, cô hình như không cao thêm.

Đúng lúc này Nguyễn Khánh Linh đứng ở trước mặt anh, hầu như thấp hơn anh nửa cái đầu.

Mạch Phong Trần cười nhẹ:“Em không thay đổi chút nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.