Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1058



Chương 1058

Trung Huy trong lòng nghĩ như vậy.

VÌ thế, trong lời nói anh ta ẩn chứa chút hàm ý nói: “Tổng giám đốc Minh, nó là hợp pháp hay bất hợp pháp?”

Phạm Nhật Minh hơi dừng lại một lát.

Anh tưởng tượng đến cảnh thân mật của hai người này trong hai ngày qua, cùng với lời nói của Mạch Phong Trần trong phòng bệnh của Nguyễn Khánh Linh, anh cảm thấy đầu óc mình muốn ứ máu, mười phần xúc động muốn cho Mạch Phong Trần từ nay về sau biến mất khỏi thế giới này.

Chỉ cần Phạm Nhật Minh muốn, anh có vô số các loại phương pháp để cho Mạch Phong Trần biến mất, mà không có bất kỳ hình phạt nào.

Giết hay không giết, đều chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi.

Nhưng mà, người đàn ông trong đầu lại ức chế mà nghĩ, cô nhóc kia cùng với tên đàn ông kia có quan hệ tốt như vậy, nếu như anh ta biến mất như vậy, chiếu theo tính tình hay khóc của cô, không chừng sẽ khóc đến kinh thiên động địa.

Tưởng tượng đến thế này, Phạm Nhật Minh trong lòng hạ quyết tâm.

Anh bởi vì không để cho bản thân sau này có phiền toái, cho nên mới miễn cưỡng buông tha cho Mạch Phong Trần một con đường sống.

“Hợp pháp, càng nhanh càng tốt.”

“Phải.”

Phạm Nhật Minh cúp điện thoại, Trung Huy quả thực có chút kinh ngạc.

Anh ta thật không ngờ, dựa trên tính cách lạnh lùng độc ác của Phạm Nhật Minh, vậy mà lại tốt bụng đến như vậy?

Huống chi, anh ta cũng đã thấy tin tức trên mạng trước kia.

Ở cái tình huống như thế này, tổng giám đốc Minh tự nhiên còn có thể duy trì sự hiền lành, thật sự là… Làm cho người ta phải giật mình.

Hợp pháp trong lời nói, là gây trở ngại cho người ta trong kinh doanh.

Trung Huy nhếch khóe môi, mở máy tính lên bắt đầu hành động.

Đêm dần dần đen, Nguyễn Khánh Linh vừa mới ăn chút cháo, Mạch Phong Trần cho y tá đi tới giúp cô thu dọn bát đũa.

Y tá làm việc rất nhanh, cô ta nhanh chóng rời khỏi.

Mạch Phong Trần câu được câu không cùng với Nguyễn Khánh Linh nói chuyện phiếm, đột nhiên, tầm mắt người đàn ông dừng trên đỉnh đầu của cô, vẫn không nhúc nhích.

Nguyễn Khánh Linh thấy anh ta không nói gì, có chút kỳ lạ, vì thế ngước lên nhìn anh, kết quả liền thấy người đàn ông đang chằm chằm nhìn vào đỉnh đầu của mình.

Cô kỳ lạ hỏi: “Anh Tiến Hòa , làm sao vậy? Trên đầu em có gì sao?”

Mạch Phong Trần gật đầu, anh ta cúi nhẹ người xuống, đưa tay từ trên đỉnh  đầu cô gái nhẹ nhàng lấy xuống một sợi bông trắng.

“Cái gì vậy ạ?”

Nguyễn Khánh Linh tò mò, vì thế liền ngẩng đầu nhìn một chút xem Mạch Phong Trần lấy được cái đồ vật gì xuống, kết quả đó là, đúng lúc anh ta lại cúi đầu, khoảng cách lúc đó của hai người, phải nói là quá gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.