Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1108



Chương 1108

Lần này, Hà Tử Ngưng không đuổi anh ta đi nữa. Cả hai đi thẳng vào căn hộ của cô ta.

Hà Tử Ngưng rót cho anh ta một cốc nước và nói: “Dù sao đi nữa thi hôm nay tôi phải cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.”

Bây giờ tâm trạng của Hiên Viên Minh đã bình tĩnh trở lại, anh ta ra hiệu cho Hà Tử Ngưng đến và ngồi xuống, sau đó hỏi: “Cô có biết tại sao người đàn ông mặc đồ đen kia lại đến nhà cô không? Tôi thấy anh ta vừa bật máy tính của cô, dường như là đang tìm kiếm văn kiện gì đó.”

Nghe thấy câu hỏi, Hà Tử Ngưng im lặng trong giây lát.

Một lúc sau, cô ta mới chậm rãi nói: “Chắc là tôi biết người mặc đồ đen tới đây làm gì rồi.”

“Trước đây, sự việc anh Nhật Minh bị tai nạn xe hơi ấy, tôi đang điều tra nó. Như anh biết đấy, nhà tôi làm việc này nên việc điều tra cũng dễ dàng hơn. Tôi luôn chỉnh lý tài liệu trong máy tính. Người mặc đồ đen đến đây chắc là muốn lấy trộm tài liệu của tôi.”

Nghe thấy cô ta nói vậy, khuôn mặt của Hiên Viên Minh càng đen hơn, giọng nói của anh ta cũng có chút không nhẹ nhàng, anh ta thẳng thắn nói: “Cô đang làm một chuyện nguy hiểm tới như vậy, sao cô lại không nói cho tôi biết hả? Nếu thật sự gặp phải chuyện gì thì phải làm sao hả?”

Hà Tử Ngưng ho khan một tiếng, cô ta cũng có chút áy náy, sau đó cô ta dứt khoát lấy điện thoại ra, cô ta nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho Nhật Minh trước, báo cáo tình hình cho anh ấy biết.”

Nhìn trên người mình, tất cả đều là dấu vết nhà họ Phạm anh gây ra, Nguyễn Khánh Linh đang tắm rửa, Phạm Nhật Minh đã nhận được điện thoại của Hà Tử Ngưng.

Cô ta trực tiếp bật âm lượng to lên, để ở chế độ rảnh tay rồi đặt nó trên bàn trà.

“Anh Nhật Minh, tối nay có người xông vào nhà em.”

Nghe vậy, thanh âm Phạm Nhật Minh lập tức có chút nghiêm túc: “Cô không bị thương chứ?”

Hà Tử Ngưng nghe thấy anh quan tâm đến mình trước, trong lòng rất vui vẻ, khóe miệng cũng lén lút cong lên, nói: “Em không làm sao cả, cũng may Hiên Viên Minh có ở đó, anh ấy đã cứu em.”

“Hiên Viên Minh cũng ở đó sao?”

Phạm Nhật Minh hỏi.

Lúc này, Hiên Viên Minh ở bên cạnh lên tiếng trả lời, nói: “Đúng vậy, tôi đang ở đây.”

“Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mang theo một tia khàn khàn nói không nên lời.

Không biết có phải là ảo giác của Hà Tử Ngưng hay không, cô ấy luôn cảm thấy hôm nay Phạm Nhật Minh nói chuyện có chút… Gợi cảm không thể nói được.

Hiên Viên Minh dẫn đầu nói trước: “Lúc đó tôi đánh nhau với một tên mặc áo đen, cảm thấy thân thủ của anh ta vẫn rất chắc chắn ổn định. Nếu không phải là tôi đã luyện qua thì có lẽ thật sự không thể không chế được anh ta, hơn nữa anh ta vừa bước vào cửa đã làm Minh Huyền ngất xỉu, rồi đi thẳng đến phòng đọc sách. Đây rõ ràng chính là có mục tiêu gây án.”

“Không chỉ vậy, sau khi tôi khống chế được anh ta, rõ ràng đã dùng dây thừng trói anh ta lại, hơn nữa cũng đã làm cho anh ta ngất xỉu. Nhưng kết quả, lúc tôi và Tử Ngưng nói chuyện một lát, anh ta đã cởi được dây thừng và chạy thoát rồi. Điều này càng làm tôi khẳng định, anh ta nhất định là đã qua huấn luyện của tổ chức, lần này để cho anh ta chạy trốn được, lần sau khẳng định anh ta sẽ còn quay lại nữa.

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh trầm mặc một lát, rồi lại mở miệng nói: “Tử Ngưng, cô thấy thế nào?”

Hà Tử Ngưng lập tức cũng nói cho anh nghe những suy đoán trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.