Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 112



Chương 112

“Bố bảo anh ấy đi đến ký túc xá của công trường.”

Lê Nam kể một lượt về chuyện ở nhà, sau đó cúi đầu chơi điện thoại.

Sau khi Nguyễn Khánh Nga nghe anh ta trả lời, trong lòng cô ta cảm thấy hơi tự trách. Nếu như không phải vì giúp mình, anh Lê Tuấn cũng không bị phạt.

Hơn nữa điều kiện ở trong ký túc xá của công trường đâu thể ở được.

Nguyễn Khánh Nga càng lo lắng cho Lê Tuấn. Chỉ có điều, sau khi suy nghĩ một lúc, nét lo lắng trên mặt cô lại chuyển thành vui mừng.

Đúng vậy, nếu như điều kiện ở ký túc xá của công trường quá tệ, vậy thì cô ta có thể thường xuyên qua đó thăm anh ta, an ủi anh ta.

Hơn nữa, không có bà Lê, cơ hội tiếp xúc của cô ta với Lê Tuấn không phải sẽ nhiều hơn sao?

Nguyễn Khánh Nga lại cảm thấy vui vẻ, bất giác cười ra thành tiếng, sau đó vỗ mạnh vào vai của Lê Nam: “Cảm ơn nhé! Tôi đi trước đây!”

Lê Nam đang nói chuyện với một người phụ nữ khác, bỗng nhiên bị Nguyễn Khánh Nga vỗ vào vai, anh ta sợ đến mức suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

Anh ta nhìn theo bóng lưng đang tung tăng rời đi của Nguyễn Khánh Nga. Lê Nam nhíu mày hoài nghi, người phụ nữ này bị ngốc sao? Sao vừa buồn bã lại trở nên vui vẻ ngay được.

Biệt thự nhà họ Phạm.

Ngoại trừ thời gian ăn cơm, Nguyễn Khánh Linh đã ở cả ngày trong phòng sách.

Ánh mắt cô dán chặt vào màn hình máy tính, lướt nhanh qua các mục tuyển dụng.

Cô đã tốt nghiệp rồi, phải tìm một công việc ổn định. Tuy cô là tác giả của một tạp chí, nhưng chỉ dựa vào chút đồng lương đó, Nguyễn Khánh Linh không nuôi sống được bản thân mình.

Tuy rằng Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đã kết hôn, thế nhưng cô không muốn dùng tiền của anh.

Giữa hai người chỉ là hôn nhân trên hình thức, về mặt kinh tế vẫn phải phân chia rõ ràng.

Huống hồ, Nguyễn Khánh Linh vẫn muốn được tự chủ, không cần dựa vào Phạm Nhật Minh hay dựa vào nhà họ Phạm.

Còn có năm mươi triệu Bảng Anh của Phạm Nhật Minh, tuy rằng đó là tiền nhà họ Nguyễn mượn, thế nhưng cô cũng đoán trước được bọn họ sẽ mặt dày như thế nào, cô không muốn dây dưa nhiều, đành dựa vào chính bản thân mình.

Cũng chính vì vậy mà bây giờ Nguyễn Khánh Linh rất gấp gáp muốn tìm một công việc.

Thế nhưng cô đã tìm cả ngày, công việc cũng chẳng có bao nhiêu.

Những công việc có tiền lương cao thì cần có kinh nghiệm, những công việc không cần kinh nghiệm thì tiền lương lại rất thấp, còn có những công việc cô thấy phù hợp, lại không đúng chuyên ngành.

Lúc này, có tiếng động truyền đến từ sau lưng cô, Nguyễn Khánh Linh vội vã quay đầu lại, mới phát hiện Phạm Nhật Minh đứng đằng sau, ánh mắt của anh đang đặt trên màn hình máy tính.

Nguyễn Khánh Linh rất kinh ngạc, vội vã gập máy tính xuống.

Thật ra không biết vì sao, cô vô thức không muốn Phạm Nhật Minh biết chuyện mình đang tìm việc.

Phạm Nhật Minh nhìn động tác của cô, sắc mặt không thay đổi, hỏi: “Em đang làm gì vậy? Sao lại ngồi ngây ra cả ngày ở phòng sách?”

Nguyễn Khánh Linh quanh co một lúc mới trả lời: “Đọc tiểu thuyết.”

Phạm Nhật Minh nhíu mày, làm ra vẻ muốn cầm lấy máy tính của cô: “Đọc tiểu thuyết gì vậy, để tôi xem nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.