Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1123



Chương 1123

“… Vậy ai đến chăm sóc cho anh? Bác sĩ nói tốt nhất là mấy ngày nay anh không nên xuống giường, vẫn nên có người tới chăm sóc anh thì hơn.” Mia nói.

Đương nhiên là cô ấy không biết ý định trong lòng Giang Đức rồi.

“Nhưng ở đây tôi không quen ai cả…”

Giang Đức bỗng nói, sau đó nhìn về phía Mia, trong mắt như mang theo chút mong đợi.

Lúc này Mia bỗng hiểu ý định qua lời nói của anh ta, cô ấy vội từ chối, nói: “Tôi thì không được, tôi chưa từng chăm sóc người khác, nhưng tôi có thể mời hộ công giúp anh.”

Cô ấy nói xong còn định rời đi.

Giọng nói của Giang Đức lại vang lên, mà ngay lúc này, giọng nói luôn mang theo ý cười của người đàn ông lại nhuốm vẻ cô đơn, anh ta nói: “Tôi không quen ở một mình mà xung quanh không có người quen, nếu đã như vậy, còn không bằng đừng tìm người chăm sóc cho tôi.”

“…”

Bước chân của Mia dừng lại, quay đầu nhìn Giang Đức, vừa vặn lúc này, đầu của người đàn ông cũng ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

Trong một thoáng, trái tim Mia đập cái thịch.

Vẻ ngoài của Giang Đức đẹp trai sạch sẽ, vừa nhìn sẽ nghĩ ngay đó là một người đàn ông ấm áp và dịu dàng, mặc dù bình thường khá là độc miệng, nhưng lúc này Mia nhìn vào đôi mắt mang chút thất vọng của Giang Đức vẫn không nhịn được mà mềm lòng.

Cô ấy đứng im một lát, cuối cùng thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn thả túi xách của mình xuống.

Mia đi tới bên cạnh Giang Đức và nói: “Thôi được rồi, tôi đây chăm sóc anh mấy ngày, đợi tới lúc chân anh có thể chạm đất thì tôi sẽ đi.”

Cô ấy nói lời này không chỉ để cho Giang Đức nghe mà còn giống cho cả mình nghe.

Giang Đức nghe vậy, tất nhiên là vui vẻ đồng ý.

Đến đêm, Mia ra ngoài mua cơm cho anh ta, chân trước của cô ấy vừa bước ra ngoài, chân sau Hiên Viên Minh đã gọi điện tới.

“Cậu đi đâu thế? Sao chúng tôi không tìm được cậu?”

Giọng nói của Hiên Viên Minh mang theo chút nóng nảy.

Từ lúc bọn họ ra khỏi bãi săn, sắc trời đã trở tối, kết quả chờ một lúc vẫn không thấy Giang Đức đi ra thì hơi lo lắng.

Vất vả lắm mới gọi được điện thoại cho anh ta, Hiên Viên Minh mới tạm yên lòng.

Giang Đức nhìn chân mình, hơi vô tâm mà nói: “Tôi bị ngã ngựa, chân bị thương, giờ vẫn đang ở bệnh viện.”

“Cái gì? Cậu ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện trung tâm thành phố.”

Giang Đức đáp, bỗng anh ta như nhớ tới điều gì đó, hơi ngồi dậy trên giường, nói: “Chờ đã, tôi không sao, các cậu đừng tới đây…”

“Không được, bây giờ bọn tôi sẽ tới ngay!”

Giọng nói Hiên Viên Minh mang theo chút nghiêm trọng, anh ta nói xong lập tức cúp điện thoại.

“…”

Giang Đức ngồi ngẩn ra, lại hơi bất đắc dĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.