Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 124



Chương 124

Sao người đàn ông đó bình thường lại hay bắt nạt cô, không bao giờ quan tâm cô như vậy?

Phạm Nhật Minh nhíu mày, xem ra người phụ nữ đó thật sự tức giận rồi, có điều, anh từng thất hứa với cô sao?

Anh nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nghĩ ra được mình đã làm gì, anh đột nhiên thấy bản thân mình thật nực cười. Nói không chừng người cô đang giận không phải là anh, mà anh lại rối rắm cả ngày.

Nghĩ như vậy, Phạm Nhật Minh không để ý đến những lời cô nói nữa, chỉ trả lời: “Có chuyện gì thì xem lại chính mình, nếu như tha thứ cho anh ta có thể làm cô vui vẻ thì hãy tha thứ, nếu như không thể thì đừng tha thứ.”

“Đừng để những chuyện không liên quan làm ảnh hưởng đến bản thân mình.”

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy lời này, sửng sốt một hồi lại cảm thấy anh nói rất có đạo lý.

Phạm Nhật Minh thì có quan hệ thân thiết với cô gì đâu chứ? Nói cho cùng thì, anh và Hà Thanh có hợp nhau hay không, đều chẳng liên quan gì đến chuyện của cô cả, cô ở đây giận dỗi vô cớ để làm cái gì?

Sau khi đã nghĩ thông, Nguyễn Khánh Linh lập tức nhìn qua anh M, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Được, tôi đã biết rồi! Cảm ơn anh, bây giờ tôi đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi.”

Phạm Nhật Minh nhìn màn hình điện thoại trong tay, cũng quá để ý mà cong nhẹ khóe môi lên, nhìn về phía khuôn mặt đang tươi cười kia, anh có thể nhìn thấy đôi gò má đang được lấp đầy bằng nụ cười của Nguyễn Khánh Linh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ người lạ, cô nghe máy.

“Alo, xin chào ạ?”

“Khánh Linh, là tôi, Gavin.”

Những ngón tay đang nắm lấy điện thoại của Nguyễn Khánh Linh hơi run rẩy, qua một lúc sau cô mới hỏi: “Gavin, có chuyện gì thế?”

Lúc ở trường học, cô đã cố ý tránh xa người đàn ông này, cô vẫn luôn cảm thấy, ánh mắt của anh ấy khi nhìn cô vô cùng nóng bỏng, dường như có thể thiêu cháy được mọi cảm xúc của cô, khiến cho cô luôn muốn chạy trốn.

“Tôi đã về nước rồi Khánh Linh ạ, chúng ta lúc nào gặp mặt, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”

Gavin trực tiếp đưa ra lời mời, nhưng Nguyễn Khánh Linh lại không muốn, cô uyển chuyển từ chối: “Ngại quá, gần đây tôi bận bịu tìm việc, có thể là sẽ không có thời gian.”

“Không sao cả, đợi khi nào cô có thời gian cũng được, dù sao thì lúc nào tôi cũng rảnh, hai ngày cuối tuần được chứ?”

Gavin vẫn chưa chịu từ bỏ như cũ, ánh mắt anh ấy nóng rực nhìn chăm chăm về phía trước, bên tai nghe được giọng nói của Nguyễn Khánh Linh, dường như có một khuôn mặt thanh thuần, non nớt của người con gái đột nhiên xuất hiện trước mắt anh ấy.

Anh ấy càng ngày lại càng không thể buông bỏ được Nguyễn Khánh Linh.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới trả lời lại: “Không được đâu, tôi thật sự rất bận, cứ thế nhé, tôi cúp máy trước đây, tạm biệt!”

Nói xong lời này, Nguyễn Khánh Linh liền nhanh chóng cúp điện thoại đi.

Nghe thấy tiếng “tít tít” truyền tới từ đầu dây bên kia điện thoại, khuôn mặt Gavin khẽ biến, không ngờ là cô sẽ từ chối mình thêm một lần nữa.

Đương nhiên, đối với lý do từ chối của cô, Gavin tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy bản thân mình không có sức hút, anh ấy lại nhớ lại ngày hôm đó, Nguyễn Khánh Linh ngồi lên một chiếc xe sang xịn đắt đỏ.

Lẽ nào cô đã bám được vào một kẻ lắm tiền, cho nên mới liên tục từ chối anh ấy như thế sao?

Gavin càng nghĩ lại cảm thấy rất có khả năng, thế là liền tìm quản gia đến, để ông ấy đi điều tra Nguyễn Khánh Linh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.