Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1307



Chương 1307

Nhìn ánh mắt trong trẻo sạch sẽ của cô gái, trong nháy mắt Trung Huy muốn trốn tránh.

Vẻ mặt của anh ấy hơi không tự nhiên, nhưng mà, vẫn ổn định tâm trạng, nói: “Anh ta chiếm tiện nghi của em.”

“Cho nên anh mới mang em đi?”

Lâm Đỗ Nhã lại lần nữa nói.

Trung Huy nhìn cô ấy, gật đầu.

Lâm Đỗ Nhã lại im lặng một lát, cô nói: “Vậy nếu như anh ta không chiếm tiện nghi của em, có phải hôm nay sẽ không làm như vậy sao?”

Trung Huy cũng không hiểu tại sao mình lại nhíu mày, nhưng anh ấy cảm thấy buồn rầu ở trong lòng.

Thế nhưng, anh ấy vẫn không do dự chút nào mà gật đầu.

Bỗng nhiên, anh ấy nhìn thấy nụ cười của người phụ nữ bên cạnh đột nhiên mở rộng, núm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, cô vẫn xinh đẹp đến rung động lòng người, không giống với Nguyễn Khánh Linh, Lâm Đỗ Nhã vẫn luôn thích trang điểm và quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt nhỏ bé nổi bật lên ngũ quan càng ngày càng xinh đẹp.

Cho dù là sau một ngày huấn luyện như hôm nay, cô vẫn xinh đẹp như vậy.

“Được, em biết rồi.”

Lâm Đỗ Nhã nhìn Trung Huy, bỗng nhiên tất cả những cố chấp của trước kia tất cả đều biến mất.

Cô ấy nghĩ, trước đó có lẽ bản thân mình thật sự đã hiểu nhầm đi? Người đàn ông này anh ta chỉ là tốt bụng mà thôi, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, cô ấy đã động lòng với anh ấy, có phải cũng bởi vì anh giống như bạn trai cũ của mình không?

Hai người đều tốt bụng như vậy.

Cho nên cô mới quan tâm đến anh ấy như vậy.

Thế nhưng mà, bây giờ cô ấy nhận ra mình rất ích kỷ.

Cũng bởi vì tình cảm một phía của mình, muốn thoát khỏi nỗi đau mất đi người yêu, cứng rắn chuyển tình cảm đến trên người Trung Huy, anh ấy nhất định sẽ cảm thấy không hiểu gì đi.

Lâm Đỗ Nhã cảm thấy, lúc này mình nên buông tay.

Trước khi xuống xe, Lâm Đỗ Nhã không nói câu gì, ghé đầu lại gần hôn Trung Huy một cái. Chỉ có điều, lúc cô ấy nhìn người đàn ông trước mặt, sự thân mật và ánh sáng trong mắt trước kia đã biến mất. Nó khiến người ta cảm thấy Lâm Đỗ Nhã chỉ đang nhìn một người bạn bình thường mà thôi.

Trung Huy cũng chẳng biết vì sao bản thân lại quan sát tỉ mỉ sự biến hóa trong ánh mắt của cô ấy như vậy.

Lâm Đỗ Nhã nói: “Trung Huy, cảm ơn anh đã ở bên em thời gian qua. Anh yên tâm, sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa đâu.”

“Tạm biệt.”

Nói xong, cô ấy đẩy cửa xe ra rồi bước xuống một cách dứt khoát. Trung Huy nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ấy. Trong lòng anh ấy xuất hiện một ý nghĩ muốn giữ chặt Lâm Đỗ Nhã lại. Vì Trung Huy cảm thấy lần này cô ấy rời đi thì bản thân sẽ không thể gặp được Lâm Đỗ Nhã nữa. Vừa nghĩ tới đó, anh ấy đột nhiên cảm thấy mất mát.

Nếu nói đây là không nỡ thì cũng không phải. Nhưng Trung Huy lại thực sự không muốn để cô ấy rời đi. Chỉ có điều, lý trí của anh ấy đã ngăn cản hành vi tiếp theo. Đúng lúc này, điện thoại di động của Trung Huy đổ chuông, là Nguyễn Khánh Linh gọi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.