Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1335



Chương 1335

Thật ra lúc Trung Huy nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh ấy đã thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Trung Huy lập tức trả lời điện thoại.

“Được, bây giờ tôi đến đó ngay đây.”

Nói xong, người đàn ông lập tức cúp điện thoại.

Mặc dù Lâm Đỗ Nhã không biết ai gọi điện thoại đến, nhưng cô ấy lại nghe thấy Trung Huy phải đi ngay bây giờ .

Quả nhiên giây tiếp theo, người đàn ông đỡ cô ấy đứng lên, nói: “Bây giờ tôi có chút việc phải đi trước.”

“…Là ai vậy?”

Trong lòng Lâm Đỗ Nhã cảm thấy mất mác, khuôn mặt của cô ấy trở nên nghiêm túc, hiển nhiên là cô ấy đang không hài lòng với hành động đột ngột rời đi này của Trung Huy.

Trung Huy nhìn khuôn mặt tức giận phồng lên của cô ấy thì trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Anh ấy nói: “Là tổng giám đốc Phạm.”

“…”

Lại là Phạm Nhật Minh.

Tại sao anh luôn sắp xếp công việc cho Trung Huy nhiều như vậy…

Lông mày của Lâm Đỗ Nhã cau chặt, không nói gì.

Trung Huy lại nhìn thời gian, sau đó nhìn Lâm Đỗ Nhã, trong mắt mang theo vài phần lo lắng, hỏi: “Trong người có chỗ nào không thoải mái không?”

Mặc dù Lâm Đỗ Nhã không muốn anh ấy rời đi sớm như vậy, nhưng cô ấy cũng biết rằng mình không thể làm chậm trễ công việc của người đàn ông, hơn nữa, mình cũng không có việc gì, vừa nãy lúc lên bờ bị hôn mê chẳng qua là cô ấy giả vờ mà thôi.

Ngay sau đó, người phụ nữ lắc đầu, bĩu môi và buông Trung Huy ra, nói nhỏ: “Em không sao, anh vội thì đi trước đi.”

Ngay cả lúc tức giận, gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Đỗ Nhã cũng rất đáng yêu.

Trong lòng Trung Huy có một loại xúc động muốn chạm vào khuôn mặt của cô ấy, nhưng ngay sau đó anh ấy đã nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ vớ vẩn này.

Sau khi xác nhận Lâm Đỗ Nhã không có việc gì, anh ấy mới yên tâm rời đi.

Sau khi người đàn ông rời đi, Lâm Đỗ Nhã cảm thấy mình ở lại hồ bơi cũng chẳng làm gì, thế là cô ấy đã thay quần áo và rời khỏi hồ bơi.

Lâm Đỗ Nhã không khỏi không nhớ đến cảm giác trong hồ bơi lúc nãy, cảm giác cơ thể hai người dán lại với nhau.

Hai má cô ấy không khỏi đỏ bừng.

Trong lòng không tự chủ được thở dài một hơi, dáng người được duy trì tốt như vậy…

Cô ấy có thể cảm nhận được đường nét cơ bắp trên cơ thể người đàn ông, nhẵn nhụi mà cường tráng.

Cô ấy chợt nghĩ đến vừa rồi lúc lên bờ Trung Huy đã hô hấp nhân tạo cho mình, còn có lúc tỉnh lại, cô ấy thấy rõ sự vui mừng lóe lên trong mắt người đàn ông.

Bây giờ cô ấy không tin là Trung Huy không quan tâm đến mình.

Vốn dĩ lúc đầu, cô ấy tưởng rằng chẳng qua là Trung Huy có lòng tốt, nhưng hai ngày qua cô ấy không dính lấy Trung Huy, nhưng anh ấy lại có thái độ khác thường, thay vào đó anh ấy rất quan tâm đến mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.