Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1368



Chương 1368

Cô không chán ghét cảm giác này, thậm chí còn hơi hoài niệm, nhưng Tống Ngọc nghĩ lại thì cảm thấy có chút không cam lòng, lúc trước cô bị Lê Tuấn chọc giận đến mức ra khỏi nhà, kết quả bây giờ đã xóa bỏ hiểu lầm, anh muốn làm lành là làm lành sao?

Nào có chuyện gì dễ dàng như vậy?

Tống Ngọc nghĩ thế, cô lại khẽ hừ một tiếng, đi đến ngồi xuống ghế sofa nhìn Lê Tuấn đang vô cùng bận rộn.

Cô vừa xem TV vừa nhắc nhở: “Những bát đũa kia không thể bỏ vào máy rửa chén đâu, phải rửa bằng tay mới sạch.”

Lê Tuấn nhìn bát đũa trên bàn, bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể cười cười đồng ý.

Nghe thấy trong bếp truyền đến tiếng nước chảy, Tống Ngọc mới hài lòng nở nụ cười, nhìn một lát, cô bỗng thấy sàn nhà sạch quá thì phải, trong lòng âm thầm tính toán.

Cô lấy hạt dưa ra, nhàn nhã cắn.

Chỉ một lát sau, sàn nhà vốn sạch sẽ bây giờ lại có thêm rất nhiều vỏ hạt dưa.

Lê Tuấn rửa xong bát xong, vừa đi ra đã thấy sàn nhà bên dưới ghế sô pha cực kỳ bừa bộn, mà “kẻ gây họa” kia đang cười khúc khích nhìn mình, còn nói: “Anh nói muốn chăm sóc tôi thật tốt mà, lát nữa dọn cho sạch luôn nhé.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Ngọc không giấu được vẻ đắc ý, ánh mắt tinh ranh nhìn Lê Tuấn đứng trước mặt.

Cô đang cực kỳ chờ mong được nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lê Tuấn, chỉ cần như vậy cũng đủ khiến cô hả giận rồi.

Nhưng lúc sắc mặt Lê Tuấn bắt đầu nghiêm lại, dáng vẻ nghiêm túc hơn, Tống Ngọc lại theo bản năng hơi lo lắng.

Người đàn ông vừa rồi còn dịu dàng ôn hòa bỗng nhiên nghiêm túc hơn, lông mày trên khuôn mặt đẹp trai cau lại, nhìn túi hạt dưa trên tay mình.

Anh ta… giận thật à?

Trong lòng Tống Ngọc không nhịn được nghĩ vậy, động tác cắn hạt dưa cũng dừng lại.

Thậm chí lúc này cô trong đầu còn hiện ra một vài câu hỏi… Có phải cô hơi quá đáng rồi không?

Đúng lúc này, Lê Tuấn bước lên giật lấy túi hạt dưa trong tay cô, cau mày nói: “Đừng ăn nhiều hạt dưa quá, nóng người đấy.”

Nói xong, anh quay người vào phòng bếp, vừa đi vừa nói với cô: “Để anh lấy cho em chút hoa quả.”

Tâm trạng hơi lo lắng của Tống Ngọc lúc nãy đã bắt đầu tan biến.

Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ trừng mắt nhìn anh rồi thở ra một hơi, nhỏ giọng nói một tiếng: “Tôi không ăn đâu đừng đi.”

Lê Tuấn cắt xong mấy loại trái cây, sau đó bưng ra đặt trên bàn trước mặt Tống Ngọc.

Anh bắt đầu cầm chổi lên quét sạch vỏ hạt dưa đang lăn lóc trên mặt đất.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Tống Ngọc cầm lấy một miếng hoa quả bắt đầu ăn, thuận miệng nói: “Anh đi mở cửa đi.”

Lê Tuấn nhẫn nhịn chịu khó, buông chổi trong tay xuống rồi đi mở cửa, nhưng lúc trông thấy người đứng ngoài cửa, khuôn mặt anh khẽ giật mình, vô ý quay đầu nhìn Tống Ngọc, người phụ nữ đang tập trung tinh thần xem TV, không hề chú ý tới anh.

Nên anh đi ra ngoài mấy bước, trực tiếp đóng cửa lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.