Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1369



Chương 1369

Người đứng ngoài cửa là Châu Tử Cường.

Sở dĩ Lê Tuấn mặt dày như tường thành muốn sống ở đây với cô không chỉ vì muốn níu kéo Tống Ngọc quay lại, mà anh còn  muốn đề phòng Châu Tử Cường.

Tuy rằng lúc đó Tống Ngọc và Châu Tử Cường không có gì cả, nhưng anh không tin, Châu Tử Cường không hề có ý gì khác với cô.

Nếu không đêm nay anh ta đã không tới đây.

Châu Tử Cường thấy Lê Tuấn nhưng cũng không quá kinh ngạc.

“Anh tới tìm Tống Ngọc sao?”

Lê Tuấn hỏi, trong giọng nói ẩn chứa dục vọng chiếm hữu với Tống Ngọc.

Đối với hành động tuyên bố chủ quyền này của Lê Tuấn, cảm xúc của Châu Tử Cường cũng không quá thay đổi, anh ta lắc đầu nhìn chằm chằm Lê Tuấn, nói: “Không phải, tôi tới để tìm anh.”

“Có việc gì không?”

Mặc dù Lê Tuấn cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng lúc anh nói chuyện vẫn không che giấu địch ý trong giọng nói.

Dù sao, Châu Tử Cường cũng được coi là tình địch mạnh nhất của anh.

Khác với địch ý của Lê Tuấn, tâm trạng Châu Tử Cường lại rất bình thản, anh ta nhàn nhạt mở miệng: “Tôi không biết vì sao anh và Tống Ngọc lại cãi nhau, nhưng lần này tôi tới đây vì muốn nói với anh một chuyện, tôi và Tống Ngọc gặp nhau ở đây hoàn toàn là trùng hợp.”

“Mấy hôm trước, tôi bị cử đến Thụy Sĩ để phỏng vấn một số tin tức nên mới vô tình gặp được Tống Ngọc, lúc ấy thấy tâm trạng cô ấy không được tốt lắm, sau đó tôi có hỏi mấy lần, cô ấy mới nói là cãi nhau với anh, hơn nữa cô ấy đang mang thai nên bình thường tôi sẽ đến giúp cô ấy một số việc linh tinh.”

Lê Tuấn nghe thấy mấy câu này của Châu Tử Cường, anh không nhịn được nhíu mày.

Sao anh lại cảm thấy mấy câu này của anh ta như đang chối bỏ quan hệ giữa mình và Tống Ngọc, lại như đang giải thích với anh.

Nhưng tại sao anh ta lại làm như vậy chứ?

Hình như Châu Tử Cường cũng biết người đàn ông này đang nghi ngờ, ngay sau đó anh ta thở dài, bất đắc dĩ nói: “Sở dĩ tôi nói cho anh biết những chuyện này, là vì tôi không muốn anh và Tiểu Ngọc vì tôi mà lại xảy ra hiểu lầm không đáng có, tôi cũng biết tim cô ấy không nằm ở chỗ tôi, cô ấy rất thích anh, tôi muốn cô ấy hạnh phúc.”

“Anh… định từ bỏ cô ấy sao?”

Suy nghĩ một lúc lâu, Lê Tuấn mới hỏi.

Châu Tử Cường gật đầu, ánh mắt anh ta vừa hơi buồn bã lại vừa ngập tràn bất đắc dĩ.

Có lẽ rất lâu trước kia anh ta và Tống Ngọc còn có thể có hy vọng, nhưng hiện tại anh ta đã hiểu ra rằng trái tim của Tống Ngọc vốn không dành cho anh ta, cho dù tiếp tục dây dưa thì cuối cùng cũng chỉ khiến cô chán ghét anh ta hơn mà thôi.

Vậy nên vì Tống Ngọc, hơn nữa cũng vì chính mình, Châu Tử Cường vẫn lựa chọn buông tay.

Lê Tuấn còn muốn nói chuyện gì đó, nhưng Châu Tử Cường đã vội tạm biệt: “Tôi chỉ muốn tới đây nói với anh những chuyện này thôi, dù hiện tại cô ấy đang rất giận với anh, nhưng tình cảm cô ấy dành cho anh trước sau vẫn không hề thay đổi, anh kiên trì thêm một chút nữa là được.”

“À, mặc dù tôi đã bỏ cuộc, nhưng nếu sau này anh còn tiếp tục làm cô ấy đau lòng như vậy, lúc đó tôi sẽ không nhường nữa đâu.”

Châu Tử Cường cảnh cáo nói.

Vẻ mặt Lê Tuấn vô cùng phức tạp nhưng anh vẫn gật đầu.

Hai người đàn ông ăn ý xoay người, không hề nói gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.