Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1373



Chương 1373

Đây chắc chắn là do Lê Tuấn đặt mua cho mình.

Bỗng cô chớp mắt một cái, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi về nhà.

Thật ra hai ông bà Tống đã biết rõ tung tích của Tống Ngọc, nhưng bọn họ không muốn con gái của mình phải chịu ấm ức, muốn cô được hả giận nên mới không giúp đỡ nhà họ Lê.

Nhưng mà lần này Tống Ngọc gọi điện là muốn bọn họ giúp đỡ công ty nhà họ Lê, người nhà họ Tống cũng rất giật mình, mẹ Tống hỏi: “Ngọc à, con và nó làm lành rồi sao?”

Tống Ngọc trầm mặc một lát, cô không trả lời, nhưng vẫn nói: “Mẹ, mọi người quan sát kỹ tình hình nhà họ Lê gần đây nhé, nếu xảy ra chuyện thì cứ giúp đỡ anh ấy.”

“… Được, bố mẹ chỉ lo sau khi con và Lê Tuấn làm hòa lại tiếp tục bị ức hiếp thì làm sao bây giờ? Nên lần này bố mẹ cũng muốn cảnh cáo nhà họ Lê một chút.”

“Dạ con biết rồi, mẹ, cảm ơn bố mẹ.”

Tống Ngọc hơi cảm động nói.

Sau đó, hai mẹ con lại hàn huyên mấy chuyện linh tinh trong khoảng thời gian này. Tống Ngọc không nói chuyện mình đã mang thai với bố mẹ, dù sao hiện tại cô vẫn đang cực kỳ phân vân không biết rốt cuộc có nên làm hòa với Lê Tuấn hay không.

Nhưng cũng phải thừa nhận đúng là gần đây cô bị những việc làm của Lê Tuấn làm cảm động, nhưng cô muốn quan sát thêm một thời gian.

Đến tối, cuối cùng Lê Tuấn cũng đã về.

Lúc anh trở lại, bầu trời đã đen kịt, nếu như là những ngày trước thì giờ này Tống Ngọc đã sớm ăn cơm, nhưng hôm nay cô vẫn chưa muốn ăn.

Cô đang đợi Lê Tuấn trở về.

Người đàn ông đẩy cửa đi vào, trên mặt hơi mỏi mệt, ban đầu anh vốn không nhìn thấy Tống Ngọc đang ngồi im trong phòng khách, đến khi ngẩng đầu lên mới thấy cô. Anh giật giật khóe miệng, giấu vẻ mệt mỏi trên mặt đi.

“Em đói bụng không? Để anh đi nấu cơm ngay.”

Lê Tuấn cười nói sau đó đi vào bếp. Lúc này anh mới nhận ra mình không mua thức ăn, những nguyên liệu được mua tối qua cũng không còn tươi ngon nữa. Nghĩ vậy anh đang định ra ngoài mua lại thức ăn mới.

Tống Ngọc gọi anh lại: “Anh đừng đi nữa, gọi đồ ăn bên ngoài là được.”

Thật ra Tống Ngọc cũng không biết vì sao mình lại gọi anh lại, có lẽ là do nhìn thấy tơ máu trong mắt và sự phiền muộn khó giấu giữa hai hàng lông mày của anh.

Tóm lại, Tống Ngọc cảm thấy trong lồng ngực rất khó chịu, cô không muốn Lê Tuấn bận bịu nữa.

“Ngồi đi.”

Tống Ngọc cố gắng tỏ ra vẻ thờ ơ.

Mặc dù vậy Lê Tuấn vẫn nhận ra sự quan tâm của người phụ nữ kia.

Sắc mặt anh cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nụ cười cũng tươi hơn.

Lê Tuấn ngồi xuống bên cạnh ghế sa lon, anh định xin lỗi Tống Ngọc chuyện lúc trưa.

Tống Ngọc nhàn nhạt lắc đầu, nhìn anh: “Không có việc gì đâu… Có phải gần đây anh bận chuyện gì không?”

Lê Tuấn khẽ giật mình, anh không muốn để Tống Ngọc biết những chuyện xảy ra trong nước, hơn nữa cứ nghĩ là Tống Ngọc không biết.

Nên anh mới không nói rõ, chỉ nói qua loa vài câu cho xong chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.