Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1374



Chương 1374

Nhưng Tống Ngọc đã biết rõ sự thật.

Nhìn biểu hiện của Lê Tuấn lúc này, cô lại như suy nghĩ gì đó.

Anh nói dối, không muốn cho cô biết chuyện này, hơn nữa còn từ chối sự giúp đỡ của nhà họ Tống trong khi nhà họ Lê gặp phải tình huống như vậy.

Bỗng nhiên Tống Ngọc cúi đầu xuống, nhếch môi không biết đang nghĩ gì.

Thức ăn đặt bên ngoài được giao đến, sau khi hai người ăn cơm xong, Lê Tuấn vẫn rửa chén như thường lệ, nhưng hôm nay Tống Ngọc không ngồi dưới lầu xem tivi mà cô lên lầu.

Lê Tuấn làm xong mấy chuyện dưới lầu, anh lại ngồi trong phòng khách một lát sau đó mới đi lên lầu.

Anh gõ cửa phòng cô.

“Vào đi.”

Tống Ngọc đáp lại.

Lê Tuấn đẩy cửa đi vào, cô đang ngồi trên giường, laptop đặt bên trên hai chân, chắc là cô đang xem phim thôi.

“Ngày mai anh đi rồi.” Anh nói.

“Công ty có chút chuyện cần xử lý nên anh sẽ về nước một chuyến.”

Lê Tuấn tiếp tục giải thích nói.

Tống Ngọc không hề có biểu cảm gì, cô ngẩng đầu nhìn Lê Tuấn ừ một tiếng, sau đó lại cúi đầu xem máy tính.

Lê Tuấn thấy phản ứng của Tống Ngọc, trong lòng không khó chịu là chuyện không thể.

Anh cũng không nói thêm câu nào nữa, quay người chuẩn bị đi, lúc tay nắm lấy chốt cửa, chợt dừng bước. Anh cũng không biết mình lấy đâu ra tự tin, đột nhiên quay người hỏi cô: “Em có muốn về luôn với anh không?”

Nghe vậy, sắc mặt Tống Ngọc hơi thay đổi một chút, nhưng cô vẫn từ chối.

Lê Tuấn cười khổ một tiếng, cũng không tiếp tục mặt dày năn nỉ, sau đó anh đáp một tiếng “được” rồi lập tức đi ra ngoài.

Sau khi đóng cửa phòng lại, anh đứng ngoài hành lang một lúc, ngẩn người nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cô.

Có lẽ, Tống Ngọc từ chối trở về với anh là điều đúng đắn.

Tình hình của nhà họ Lê lúc này vẫn chưa thể ổn định, nếu dẫn cô về có thể sẽ khiến cô gặp nguy hiểm. Không bằng để cô dưỡng thai ở đây một thời gian trước, đợi đến lúc anh giải quyết xong việc trong nhà sẽ tới tìm cô, đón cô về.

Lê Tuấn tự an ủi mình như thế, cuối cùng quay về phòng mình.

Sáng hôm sau Lê Tuấn dậy rất sớm, anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy vật dụng hàng ngày anh mua mấy hôm trước thôi.

Lúc rời đi, anh muốn nói lời tạm biệt với Tống Ngọc nhưng thấy cửa phòng cô vẫn đóng chặt, sáng hôm qua vào giờ này cô vẫn đang ngủ.

Hơn nữa, Lê Tuấn cũng biết rõ thói quen trước khi rời giường của Tống Ngọc vào buổi sáng, cực kỳ nóng tính.

Nếu hiện tại anh vào phòng đánh thức cô, chỉ sợ cô sẽ trực tiếp đá bay mình ra khỏi cửa?

Lê Tuấn bất đắc dĩ cười, cuối cùng vẫn quyết định không làm phiền Tống Ngọc. Anh chuẩn bị đồ ăn sáng xong, sau đó viết tờ giấy đặt trên bàn cơm. Trước khi rời đi thoáng nhìn qua cửa phòng của Tống Ngọc một cái, trong mắt ngập tràn lưu luyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.