Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1376



Chương 1376

“Nhưng mà theo tôi thấy, công ty bơm vốn đầu tiên vẫn là tập đoàn nhà họ Tống.”

Trợ lý nói.

Bởi vì chuyện của tập đoàn nhà họ Tống lần trước, nên anh ta cũng đoán được có lẽ là giữa Lê Tuấn và Tống Ngọc đã xảy ra mâu thuẫn gì đó, nhưng bây giờ xem ra hai người đã làm hòa rồi.

Vì vậy, trợ lý đứng bên cạnh cười hỏi: “Tổng giám đốc Lê, có phải anh và mợ chủ đã làm hòa rồi không? Cho nên mợ chủ mới nói nhà họ Tống giúp đỡ chúng ta?”

Nghe vậy, khuôn mặt vốn tiều tụy của Lê Tuấn cuối cùng cũng hiện lên chút tinh thần.

Anh không trực tiếp trả lời trợ lý mà chỉ nói: “Cuộc họp tiếp theo hủy bỏ đi, cậu cứ tiếp tục quan sát đi, mấy ngày nay tôi sẽ ở trong nước, nếu có chuyện gì xảy ra thì kịp thời báo cáo cho tôi ngay.”

“Vâng ạ.”

Trợ lý gật đầu.

Lê Tuấn rời khỏi công ty, anh quay về nhà.

Trong nhà không có một bóng người, mẹ đang ở trong bệnh viện chăm sóc bố.

Lê Tuấn cũng không để ý lắm, trong đầu anh lúc này toàn là những lời trợ lý vừa nói.

Nhà họ Tống giúp đỡ nhà họ Lê, không chỉ thế, bởi vì động tác của nhà họ Tống nên những công ty khác cũng viện trợ cho nhà họ Lê.

Vậy vì sao nhà họ Tống lại giúp đỡ anh?

Lê Tuấn đoán, nguyên nhân cũng chỉ có một thôi, đó chính là Tống Ngọc.

Anh chợt lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô đang xem laptop, lúc ấy anh còn tưởng cô xem phim, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô đang hành động…

Lê Tuấn vô cùng cảm động.

Anh còn tưởng nếu muốn Tống Ngọc tha thứ cho mình thì còn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, vậy mà cô lại lén lút giúp đỡ không cho anh biết, trừ khi những khúc mắc trong lòng cô đã không còn, nếu không cô đã không làm như vậy.

Nghĩ vậy, trên mặt Lê Tuấn lập tức dấy lên hy vọng.

Anh chỉ muốn lúc được gặp cô lúc này, thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.

Khát vọng trong lòng anh ngày càng mãnh liệt, nhưng Lê Tuấn cũng hiểu bây giờ không phải lúc, dù sao lúc này anh và Tống Ngọc cách nhau rất xa.

Vậy nên Lê Tuấn quyết định chờ vài ngày khi chuyện trong nhà ổn định, anh sẽ cho người đón Tống Ngọc từ Thụy Sĩ về.

Cho dù trong lòng Lê Tuấn nghĩ vậy, nhưng hôm sau đã không đợi được nữa, vì vậy nhanh chóng cho người liên lạc với Tống Ngọc muốn đón cô trở về.

Vậy mà đáp án của đối phương lại là, cô từ chối.

“Cô ấy từ chối sao?”

Lê Tuấn không khỏi đứng lên nhìn trợ lý của mình.

Trợ lý gật đầu.

Thật ra anh ta cũng cảm thấy hơi kỳ quái, vốn cứ tưởng là tổng giám đốc Lê cùng mợ chủ đã làm hòa rồi? Ai biết mợ chủ lại từ chối không về nước một cách dứt khoát như vậy.

“… Thôi được, tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”

Sau khi trợ lý đi ra ngoài, Lê Tuấn bắt đầu trầm tư một lúc, sau đó tiếp tục gọi trợ lý vào phân phó chuyện khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.