Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1377



Chương 1377

Anh trợ lý nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, không dám tin nói: “Tổng giám đốc Lê, thật sự phải làm thế ư?”

Khuôn mặt Lê Tuấn lại vô cùng nghiêm túc, khẳng định nói: “Ừ, bây giờ cậu đi làm luôn đi.”

“… Vâng.”

Trợ lý cuối cùng vẫn không hiểu nổi lời của Lê Tuấn, do dự một lúc mới đi ra ngoài làm việc kia.

“Cậu nói gì cơ? Anh ấy bị tai nạn giao thông?”

Tống Ngọc bỗng dưng đứng lên, vô cùng sốt ruột hỏi thăm tình hình của anh.

Trợ lý âm thầm lau mồ hôi trên trán, cũng giả vờ đang cực kỳ lo lắng nói: “Đúng vậy mợ chủ, tổng giám đốc bây giờ vẫn nằm trong phòng phẫu thuật, hai ba tiếng qua rồi nhưng anh ấy vẫn đang cấp cứu.”

“… Tôi sẽ quay về ngay.”

Tống Ngọc quyết định rất nhanh không cần suy nghĩ, sau khi nói xong, cô cúp điện thoại, đặt vé máy bay trực tiếp về nước.

Gần như không hề nghỉ ngơi.

Sau khi biết Lê Tuấn xảy ra tai nạn, cô lập tức bắt xe taxi chạy tới sân bay, sau đó lại ngồi máy bay tám tiếng về nước.

Trên đường đi, Tống Ngọc gần như không hề chợp mắt.

Câu nói của trợ lý vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô

Lê Tuấn bị tai nạn, nằm hai ba tiếng trong phòng cấp cứu vẫn chưa được ra.

Lẽ nào anh… Không! Chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!

Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Tống Ngọc lại chối bỏ suy nghĩ trong đầu mình, cô bắt buộc bản thân phải nghĩ theo chiều hướng tốt hơn.

Cô liên tục xoa bụng mình, nghĩ tới lúc Lê Tuấn biết được cô có cục cưng, vẻ mặt mừng rỡ kia, còn cả lúc anh muốn sờ bụng mình, rồi lại cẩn thận không dám làm gì cả.

Tống Ngọc lại không nhịn được cười, nhưng cười cười rồi lại khóc.

Vất vả lắm mới đến sân bay trong nước, vừa hạ cánh thì Tống Ngọc đã gọi điện thoại cho trợ lý, đang định hỏi vị trí của bệnh viện, bỗng nhiên bụng cô bắt đầu đau.

Thật ra từ lúc cô lên máy bay đã cảm giác bụng dưới hơi quặn đau lên từng cơn, nhưng lúc đó cô không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ một lòng muốn trở về, muốn ở bên cạnh Lê Tuấn.

“Mợ chủ… Cô làm sao vậy?”

Lúc trợ lý nhận được điện thoại của Tống Ngọc, Lê Tuấn đang đứng ngay bên cạnh, lúc đầu anh còn lo lắng nên giải thích với Tống Ngọc giải thế nào đây, nhưng vừa nhận điện thoại đã nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn của người phụ nữ.

Trong lòng cảm thấy không ổn lắm nên anh vội vàng hỏi.

Lúc này, Tống Ngọc đã đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, cô ôm bụng cuộn mình  ngồi xổm trên mặt đất, cô không nói được bất kỳ câu nào nữa.

“Mợ chủ? Mợ chủ? Cô nghe thấy tôi nói gì không?”

Nghe thấy lời của trợ lý, mày của Lê Tuấn bỗng nhíu lại, anh trực tiếp cầm điện thoại từ tay trợ lý, hỏi: “Ngọc, anh là Lê Tuấn, em sao vậy?”

Lúc giọng nói lo lắng của người đàn ông truyền vào tai Tống Ngọc, cô thậm chí đã cảm thấy giữa hai chân mình ẩm ướt, trước khi hoàn toàn mất ý thức, Tống Ngọc dùng hết sức la lớn:

“Lê Tuấn… Tên khốn nhà anh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.