Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1378



Chương 1378

Nói xong điện thoại và cả người đều ngã xuống.

Đợi tới lúc Tống Ngọc mở mắt, trong tầm nhìn chỉ còn một màu trắng toát.

Ánh mắt cô tiếp tục dời xuống, tiếp theo là gương mặt Lê Tuấn, đầu óc trống rỗng trong giây lát, cô nhớ tới toàn bộ chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê.

Phút chốc, Tống Ngọc đột nhiên đặt mạnh tay lên bụng.

Vẫn còn nhô lên… cảm giác quen thuộc kia vẫn còn, nói cách khác, đứa nhỏ vẫn ở đây, đứa nhỏ không sao hết…

Nghĩ vậy, sự lo lắng trên mặt Tống Ngọc mới dịu đi không ít.

Lúc này, Lê Tuấn bên cạnh cũng nghe được tiếng động, vừa nhìn qua đã thấy hốc mắt cô hơi ửng hồng, môi trắng toát, cả người suy yếu.

Trên mặt Lê Tuấn hiện lên vẻ hối hận và có lỗi vô cùng.

Anh đang định nói chuyện, có điều, Tống Ngọc cũng không cho anh cơ hội, chỉ liếc mắt nhìn qua, lạnh lùng chỉ về phía cánh cửa: “Cút đi.”

Thấy thế, Lê Tuấn há mồm, còn muốn giải thích một chút, nhưng Tống Ngọc vốn chẳng cho anh cơ hội nào, nhanh chóng trở mình một cái, đưa lưng về phía Lê Tuấn, không hề có ý định nghe anh giải thích.

Hiện tại, trong lòng Tống Ngọc đã tức giận muốn chết.

Lúc trước, đúng là cô có cảm động trước hành vi của Lê Tuấn, cũng có ý muốn làm hòa với anh, nhưng bây giờ anh lại dám lấy cớ kia để lừa cô quay về.

Không chỉ như vậy, còn suýt chút hại chết đứa nhỏ.

Chỉ mỗi hành động này của anh cũng đủ lý do để Tống Ngọc đuổi anh ra khỏi phòng rồi.

Lê Tuấn cũng biết điều ấy.

Anh nhìn bờ vai ngày càng lộ vẻ gầy yếu của Tống Ngọc, trong lòng cũng đau không kém gì cô.

Cảm giác như tim mình bị ai dùng kéo đâm xuyên qua vậy, thật sự đau đến mức muốn quay về đâm bản thân lúc nghĩ ra ý định đó.

Anh không nên ích kỷ như vậy, chỉ lo cho mình, lại quên cô còn có một cục cưng trong bụng.

“Vậy… anh đi trước, nếu có chuyện gì… nhất định phải gọi điện thoại cho anh… bất cứ khi nào anh cũng có mặt.”

Nói xong lời này, Lê Tuấn vẫn lựa chọn rời đi.

Nếu lúc Tống Ngọc đã không muốn nhìn thấy anh, vậy anh cũng không làm cô khó xử và ngột ngạt nữa.

Chỉ là, lúc này tâm trạng của Lê Tuấn đã ngày càng tệ.

Anh luôn kiềm không được mà nghĩ đến đêm hôm qua, lúc anh chạy tới hiện trường, Tống Ngọc nằm gục trong vũng máu, xung quanh vây đầy người, các loại âm thanh hỗn loạn hòa vào nhau, cô yên lặng nằm đó, khoảnh khắc đó cả thế giới với anh mà nói như đã chết vậy, yên lặng lạ thường.

Dù anh có gọi như thế nào, cô vẫn không hề có chút phản ứng gì.

Lê Tuấn luống cuống, lúc ôm cô lên, suýt nữa còn run tay làm cô ngã xuống, may còn có trợ lý bên cạnh giúp đỡ.

Sau khi chạy tới bệnh viện, hai chân còn mềm nhũn đứng không nổi, sợ cô… còn cả đứa nhỏ cứ như thế mất đi chỉ bởi vì tính ích kỷ của anh.

Nếu thật sự như vậy, có lẽ anh sống cũng không nổi nữa…

Lê Tuấn nghĩ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.