Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1379



Chương 1379

Trên đường lái xe về nhà, trong lòng anh vô cùng rối loạn, trong đầu chỉ toàn là những hình ảnh ở sân bay, lúc nhìn thấy người kia té xỉu.

Bỗng nhiên, Lê Tuấn đau khổ nhắm hai mắt lại, đầu đau muốn nứt ra, hai mắt cũng vì vậy mà nhắm lại.

Đúng lúc này, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện chiếc xe vận tải lớn, tiếng kèn chói tai vang lên, còn có ánh đèn lóe sáng trực tiếp đâm thẳng vào ánh mắt anh.

Tim Lê Tuấn giật thót, vội vàng xoay tay lái, phanh gấp xe.

Sau đó, xe đập mạnh vào vòng bảo hộ bên cạnh, túi khí an toàn bắn ra, Lê Tuấn chỉ thấy trên trán đau nhức, trước mắt tối sầm lại, mất hết ý thức.

Ngày hôm sau, Tống Ngọc tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát.

Cô còn đang giận chuyện hôm qua, căm tức mắng kẻ lừa đảo Lê Tuấn kia.

Đúng lúc này, cửa phòng cô chợt vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

“Vào đi.”

Tống Ngọc cảm thấy hơi kỳ lạ, ai lại đến gõ cửa phòng cô, dù sao, chuyện cô về nước, ngay cả bố mẹ của cô còn chưa biết.

Kết quả, người bước chân vào lại là trợ lý của Lê Tuấn.

Vừa thấy anh ta, vẻ mặt Tống Ngọc đã không hề tốt.

Đây là người hôm qua vào hùa với Lê Tuấn giúp anh ta lừa mình về, bây giờ chắc hẳn cũng là do Lê Tuấn bảo đến.

Tống Ngọc xụ mặt, trực tiếp bảo anh đi ra ngoài.

Chỉ là cô còn chưa mở miệng, trợ lý kia đã mở miệng trước, vẻ mặt vô cùng nôn nóng căng thẳng, thở không ra hơi, tay còn chỉ ra hướng cửa phòng, đứt quãng : “Mợ chủ… tổng giám đốc Lê… tổng giám đốc Lê vừa gặp tai nạn xe… Lúc này đang trong phòng cấp cứu…”

“Thôi đi, các người vẫn dùng chiêu này, có thấy phiền không?”

Vẻ mặt Tống Ngọc không kiên nhẫn cắt đứt lời trợ lý.

“Là thật đó mợ chủ…”

Trợ lý thật sự khóc không ra nước mắt, sớm biết như vậy lần trước đã không giúp tổng giám đốc Lê lừa mợ chủ, bây giờ thì tốt rồi, đối phương không được tin tưởng chút nào.

“Mợ chủ, nếu cô không tin thì có thể theo tôi ra ngoài xem thử, tổng giám đốc Lê bây giờ đang nằm ngay ở phòng cấp cứu.”

Lúc đầu tất nhiên là Tống Ngọc không tin, còn tưởng rằng Lê Tuấn tiếp tục bảo trợ lý lừa gạt mình.

Có điều, khi cô nhìn lại phản ứng của trợ lý, trong lòng không biết tại sao lại hơi dao động.

Tống Ngọc nghĩ nghĩ, với tính tình của Lê Tuấn, anh đã lừa gạt mình một lần thì nhất định sẽ không lừa cô lần nữa.

Không lẽ lần này lại là thật sao?

Nghĩ đến đây, Tống Ngọc không kiểm soát được sự lo lắng trong lòng, vội vã bước từ giường xuống, gấp gáp đi lên trước, nói: “Dẫn đường.”

Trợ lý cũng bước nhanh tới, anh còn định đỡ Tống Ngọc, sợ lỡ cô không cẩn thận trượt chân một cái, đứa nhỏ trong bụng sẽ xảy ra chuyện, lúc đó chắc chắn giám đốc sẽ tự trách mình…

“Mợ chủ, cô chậm một chút…”

Trợ lý sốt ruột nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.